Thứ Bảy, 26 tháng 11, 2011

Công việc vẫn ngồn ngộn, như mắc nghẹn, nuốt không trôi, chỉ có thời gian là vun vút. Ước chi mỗi ngày có 28g hay nhiều hơn nữa để cho...ngày vui cũng kéo dài mà khi công việc chưa hoàn tất thì thời gian cũng đừng tàn nhẫn đi qua. Tôi chưa làm báo điện tử bao giờ, tôi chỉ mới làm quen với blog vài năm nay trong một khoảnh khắc ngẫu hứng rồi ở lại với nó. Cho đến ngày Góc Văn Khoa ra đời thì gần gũi thêm chút nữa. Nhưng giờ đây phải chịu trách nhiệm một trang web của trường (dù chỉ có trách nhiệm về nội dung) thì tôi đang như người bơi trong biển vậy! Sao lắm điều phức tạp khiến tôi nản lòng muốn buông xuôi nhưng bản tính của tôi, đã nhận việc gì thì phải cố gắng mà làm. Những người cộng sự (không thường xuyên của tôi) thì làm việc chưa đầy một năm nên làm sao mà viết lịch sử cho trường? Hình ảnh thì cả một kho, không thứ tự gì cả. Đã là báo điện tử mà chỉ toàn chữ là chữ thì chán quá nhưng lựa chọn hình cho phù hợp thì không đơn giản chút nào. Song song, tôi cũng chuẩn bị cho nội dung một Ban tin sẽ phát hành giũa tháng 12, nhưng tôi hứng thú hơn nhiều vì nhớ lúc làm báo Nữ sinh viên Văn Khoa. Bây giờ, phương tiện, thiết bị hiện đại hơn nhiều nên tôi thuận lợi hơn, nhiệt tình, lòng đam mê thì vẫn vậy. Ôi, trang web "Nhật ký hành trình 20 năm", dường như tôi không thể đồng hành với nó...Cuối tuần vẫn không tiến triển thêm, tôi cảm thấy đuối sức. Thôi thì, nghỉ ngơi một chút, giống như phủi bụi cho bới lấm lem rồi đứng lên đi tiếp vậy!

Thứ Bảy, 17 tháng 9, 2011

Tối qua, đi dạo "xóm vắng đìu hiu", gởi mail, nhắn tin ĐT, không thấy TN trả lời nên thôi, out và chơi với cháu nội. Buổi chiều, tắm cho thằng cháu nội, nó có vẻ hạnh phúc vì lâu lâu mới được bà nội chăm sóc và...tỉ tê tâm sự. Suy nghĩ của con nít, hình như lúc nào cũng dễ thương. Cháu gái cũng quấn quýt, lâu lâu, mới gặp bà nội mà! Cháu ngoại đã ngốn hết thời gian của bà nhưng về đây, vẫn tiếp tục...mê bà ngoại!...Cả nhà cùng ăn hải sản, vui vẻ, gọi là mừng những ngày sinh nhật trong tháng 9. Tặng cho con trai cây viết để GĐ...ký tên! Mua cho con dâu 2 cái áo, năm nào ngày sinh nhật con, mẹ cũng thích thú khi đi chọn quà cho con và xem đó như một chút ân tình dành cho con. Trước khi đi ngủ đã định viết một câu: "Thêm 1 ngày 17 nữa kết thúc...", nhưng rồi không viết vì đã rất sợ những "đêm trắng". Vẫn nghĩ rằng phải chi không có cái ngày ấy, không có những sẻ chia thì không nếm trải và cũng không có những dằn vặt như bây giờ... Và tháng nào cũng có ngày 17 và nó cũng sẽ như những ngày 16,18, 19, 20....Mình vẫn là mình! Sáng thức dậy sau một đêm ngon giấc, ngoài vườn phong lan rực rỡ, không khí yên bình, lát nữa đây sẽ đi bộ quanh sân và uống cafe. Sao mình không về đây sống cùng các con nhỉ! Chắc là còn nặng nợ với SG nên "đi mô rồi cũng nhớ về..."

Thứ Năm, 15 tháng 9, 2011

Thứ Tư, 24 tháng 8, 2011

Vừa đi trao nhà nhân ái ở xã Tân Mỹ, huyện Ba Tri (Bến Tre) về. Lần nào trao nhà cũng...ngậm ngùi và nghĩ rằng mọi điều chia sẻ cứ như là...giả dối! Không hiểu vì sao cứ hay nghĩ vậy. Căn nhà vẫn trống trước, hở sau nhưng dĩ nhiên khá hơn nhiều nhiều lần so với cái...(không biết gọi là cái gì) của hai vợ chồng trẻ đang ở mà mình đã thấy khi nhà mới khởi công. SV trong Mùa hè xanh cũng có mặt, thấy bà con thương SV, mình cũng xúc động. Vẫn có "ngọc trong đá" đó thôi! Lên xe ra về mà lòng cứ xốn xang. Hai bên là đồng lúa chín, đang mùa thu hoạch. Về đến Ba Tri, huyện đoàn chờ để mời cơm, vừa xuống xe, bàn chân bị chuột rút, đau, cố gắng kéo mà chân vẫn cong, không dám rên, sợ mọi người rối. Một SV cũ (nay là Phó BT Đoàn trường) liên tục xoa bóp, đi tìm được thau nước nóng cho cô ngâm chân. Nó tỏ vẻ ngạc nhiên, không ngờ cô bây giờ...bệnh tật vậy! Tội nghiệp, hồi nãy vừa gọi xem cô về nhà chưa, chân thế nào...Đó là những ân tình không thể quên! Không ở lại cùng thanh niên được, về trước, quê nội ở đây, chưa làm được gì... Trên đường về trời mưa, hình như có cả nước mắt của mình?! Ngày mai là ngày đầy năm của Miki, lại một ngày tất bật...hơn những ngày khác.

Thứ Năm, 18 tháng 8, 2011

Thứ Sáu, 22 tháng 7, 2011

Không biết từ khi nào, khoảng 2-3 tháng gần đây cứ liên tục mất ngủ. Đừng hỏi: vì sao, bởi vì...biết chết liền! Hồi nhỏ sao mà ham ngủ, bà nội phải dặn: "đừng có đứa nào kêu nó, để nó ngủ, chừng nào nó thức, ăn sau, kêu, nó quạu lắm, cũng không chịu ăn uống gì đâu!" Còn bây giờ, mắt cứ mở chong chong, đọc, sợ mỏi mắt, dẹp, mở TV, nghe phim VN tào lao một hồi, vừa thấy cay mắt là tắt nhưng...tỉnh lại và mắt mở tiếp! Tiếng đồng hồ nè, hai con thằn lằn đuổi bắt nè, trắng mắt nghĩa là...trắng lòng bởi vì...nhớ cái gì, nghĩ cái gì, cũng đâu có biết, chỉ khi nào ngồi với máy tính thì mới...tuôn trào, quên thời gian, quên sức khỏe... Những ngày gần đây, hơn 1 tháng có blog Văn Khoa, lúc nào cũng như là hối hả...Bao nhiêu chuyện từ trước đến nay nằm trong góc khuất thì giờ bỗng hiện về, rõ mồn một, có lớp lang, thứ tự. Cứ vậy, rồi muốn viết, muốn chia sẻ nhưng nghĩ lại bỗng...giật mình! Sao nói nhiều vậy, "giành sân" của người khác à? Vòng tay vẫn dang rộng nhưng hình như bạn xa thì nhiều, nhiều thêm, còn bạn gần sao cứ như là xa vời vợi. TN thì cứ mày mò, hướng dẫn, bày chuyện này, chuyện nọ, CM thì cứ miệt mài viết, ai cũng bệnh tật mà sao hăng hái quá vậy? Tối tối lại dạo xóm rồi động viên nhau...mình nghe mình là...chính! Nơi chốn dừng chân nhưng người ta chỉ ghé lại...rồi đi...chưa có chịu dừng... Chắc cũng tại mình. Đêm nay, sau khi kết thúc một ngày làm việc vất vả, nghĩ tiếp cái gì đây?!

Thứ Ba, 19 tháng 7, 2011

Một ngày quá vất vả, nhưng rồi cũng...qua! Đúng là muốn thương cái thân của mình cũng không dễ. Dạy xong, phải chờ lớp học Nhật ký Đặng Thùy Trâm của trường De Anza và Hoa Sen kết thúc để trao giấy chứng nhận, BTC báo 12g30 mà đến lớp, thấy SV mải mê thảo luận, đành chờ! Mọi người đã ăn bánh mì nên tỉnh như không, mình thì đói meo! Xong việc, gần 15g mới ăn trưa! Rồi thì việc tới tấp... Bây giờ không còn ai nhắn tin nhắc uống nước, về ăn trưa rồi nghỉ ngơi...chính vì vậy, càng phải thương mình nhiều hơn nữa. Từ hôm đọc entry của Nhã Thảo, nói về tình yêu, ước mơ...của ngày xưa ấy, bỗng chạnh lòng. Cứ mong được viết một chút về những tình cảm tưởng như là tình yêu, dường như là tình yêu, mà không biết có đúng hay không? Trăn trở thì phải viết và...cuối ngày làm việc hôm nay được kết thúc với entry Những tình yêu Văn Khoa. Nhật ký hành trình 20 năm vẫn...còn đó như một nỗi ám ảnh! Chưa bắt đầu thì bao giờ mới kết thúc đây?! Nhận email của Ngoãn, thêm một người bạn trở về nhà, niềm vui bất chợt nhưng tròn đầy. Ngày hết, nhọc nhưng không nặng!