Thứ Tư, 28 tháng 12, 2011
Chiều nay đi mua giày chuẩn bị cho chuyến du lịch phải đi bộ nhiều. "Thấp, mềm, đẹp, rẻ", cô bán hàng vui tính đã thuộc lòng yêu cầu trước khi người mua nói! Mừng quá, đã chọn được đôi sandale ưng ý với các tiêu chí trên. Đã định mang dép cho khỏe nhưng hướng dẫn viên đã nhắc, không được mang dép khi vào hoàng cung. Rất băn khoăn từ hôm qua, giờ thì nhẹ lòng rồi! Nhớ năm nào, trước khi đi Trung quốc, đã có người ân cần đi chọn giày, vừa ấm, vừa nhẹ. Trung Quốc đã đón mình với -3 độ. Và đôi giày ấy đã cùng mình leo Vạn lý Trường thành an toàn. Giờ đây, những bước chân đi tìm giày, không dài như vạn lý mà sao lòng vẫn thăm thẳm chiều xa...
Chủ Nhật, 25 tháng 12, 2011
Thứ Ba, 20 tháng 12, 2011
Có những lúc lòng trống không buồn tênh! Chẳng hiểu vì sao...Việc cũ xem như kết thúc, dư âm là những lời khen nhưng có lẽ vì đã một mình chèo chống nên càng được khen ngợi lại càng tủi thân. BGH gửi 2 mails, nghĩa tình lắm nhưng nghe chừng như đang nói với ai chứ không phải là mình! 2 ngày nay không viết chữ nào, có một entry dở dang. Đây là hiện tượng lạ, vốn nghĩ nhanh, viết nhanh nên hầu như chưa bao giờ bỏ dở...vậy mà.. Sáng nay, nghe lại giọng nói quen thuộc, trò chuyện, nhắc về một thời đã xa, có còn biết vui, biết buồn nữa không?! Lặng lẽ đếm thời gian, chôn kỷ niệm, nhưng không thể khỏa lấp được... Lòng trống không, buồn tênh... Tối nay, online, xóm vắng!
Thứ Bảy, 17 tháng 12, 2011
Lễ kỷ niệm kết thúc 12g trưa hôm qua rồi, trong tiếng vỗ tay rợp trời, trong tiếng chúc mừng, trong ảnh được chụp liên tục với cái bánh sinh nhật mừng 20 tuổi thật to. Có một người lặng lẽ, đi như trốn chạy ra khỏi Hội trường Thành ủy. Đó là tôi... Sau gần 2 tháng chưa có đêm nào ngon giấc... Tôi nhớ MM đã tâm sự: khi kết thúc lễ kỷ niệm ngày thành lập ở trường em, em khóc hu hu rồi lăn quay ra ngủ! Tôi không đủ nước mắt để "xả" ra như em, tôi lấy xe, tự dưng thấy cô đơn, dòng xe và dòng đời cuồn cuộn, mấy ai thấu hiểu lòng mình?! Trên đường về, hình như lòng tôi...trống không!
Thứ Ba, 6 tháng 12, 2011
Sáng nay, dậy sớm bởi vì sực nhớ đến những việc chưa hoàn thành mà mỗi ngày tờ lịch cứ rụng rơi! Đến trường cũng sớm vì có giờ dạy tiết 2 nhưng chưa vội làm gì cả, chạy quanh xóm một vòng...không thấy gì mới! Ngạc nhiên, vậy mà Gió hứa... Cả nhà ăn ngon, ngủ kỹ rồi, sợ rằng cảm xúc sẽ theo...mây gió!!! Gió ơi, Mập ơi, Chụt ơi, Gia Minh ơi, Quyan và chị Quế...ơi...ời.....
Chủ Nhật, 4 tháng 12, 2011
Sáng sớm nay, từ 5g30 đã bắt đầu đi về BT đám giỗ bà nội. Vui vẻ vì được sum họp với gia đình. Ra mộ thắp nhang cho nội, bỗng muốn ôm nội như "ngày xưa còn bé". Đã dự định viết về nội trong các entries "Những người mẹ" và đó sẽ là entry dài nhất nhưng ngày qua ngày...vẫn chưa viết. Hôm nay, nhìn nụ cười móm mém của nội, con muốn nói lời xin lỗi...Kỷ niệm hiện về, đầy ắp yêu thương...
Thứ Bảy, 3 tháng 12, 2011
Thứ Năm, 1 tháng 12, 2011
Hồi chiều, về Góc nhỏ Văn Khoa theo lời mời của TN rộn ràng một sinh nhật online, không thiếu một thứ gì. Lòng trào dâng cảm xúc, chảy nước mắt vì những yêu thương. Không có nhiều thời gian, chưa có một khoảnh khắc thuận tiện thì hãy nghĩ về nhau bằng những bữa tiệc như thế này, vui vẻ, thân tình biết mấy! Bỗng nhớ về những ngày tháng 9, có sinh nhật của mình và có những phút buồn lòng xa vắng...biết nói sao cho vừa, cho hết những nỗi niềm...Mong sao Góc nhỏ Văn Khoa tháng nào cũng có sinh nhật online ý nghĩa.
Thứ Ba, 29 tháng 11, 2011
Sáng nay, đi khám bệnh rồi, từ kết quả xét nghiệm, BS cũng dễ chẩn đoán. Cứ nghĩ là đang "rối loạn chuyển hóa" gì gì đó...chưa hẳn là bệnh! Rồi một đống thuốc, mỗi ngày sẽ phải đếm và...uống! Rồi sẽ có cảm giác nhẹ nhàng khi hết 1 vĩ, vứt sọt rác cái vĩ đã hết thuốc! Rồi cứ vậy mà...sống tiếp. Mỗi lần hạ calci xong là cứ như qua một cơn bệnh nặng, mỏi nhừ tay chân, choáng và dường như mỏi cả đầu óc. Hôm qua đến nay, hầu như...không viết chữ nào! Tự hoạch định cho mình "kế hoạch" ăn uống và làm việc, bỗng muốn...buông xuôi!
Thứ Hai, 28 tháng 11, 2011
Thứ Bảy, 26 tháng 11, 2011
Công việc vẫn ngồn ngộn, như mắc nghẹn, nuốt không trôi, chỉ có thời gian là vun vút. Ước chi mỗi ngày có 28g hay nhiều hơn nữa để cho...ngày vui cũng kéo dài mà khi công việc chưa hoàn tất thì thời gian cũng đừng tàn nhẫn đi qua. Tôi chưa làm báo điện tử bao giờ, tôi chỉ mới làm quen với blog vài năm nay trong một khoảnh khắc ngẫu hứng rồi ở lại với nó. Cho đến ngày Góc Văn Khoa ra đời thì gần gũi thêm chút nữa. Nhưng giờ đây phải chịu trách nhiệm một trang web của trường (dù chỉ có trách nhiệm về nội dung) thì tôi đang như người bơi trong biển vậy! Sao lắm điều phức tạp khiến tôi nản lòng muốn buông xuôi nhưng bản tính của tôi, đã nhận việc gì thì phải cố gắng mà làm. Những người cộng sự (không thường xuyên của tôi) thì làm việc chưa đầy một năm nên làm sao mà viết lịch sử cho trường? Hình ảnh thì cả một kho, không thứ tự gì cả. Đã là báo điện tử mà chỉ toàn chữ là chữ thì chán quá nhưng lựa chọn hình cho phù hợp thì không đơn giản chút nào. Song song, tôi cũng chuẩn bị cho nội dung một Ban tin sẽ phát hành giũa tháng 12, nhưng tôi hứng thú hơn nhiều vì nhớ lúc làm báo Nữ sinh viên Văn Khoa. Bây giờ, phương tiện, thiết bị hiện đại hơn nhiều nên tôi thuận lợi hơn, nhiệt tình, lòng đam mê thì vẫn vậy. Ôi, trang web "Nhật ký hành trình 20 năm", dường như tôi không thể đồng hành với nó...Cuối tuần vẫn không tiến triển thêm, tôi cảm thấy đuối sức. Thôi thì, nghỉ ngơi một chút, giống như phủi bụi cho bới lấm lem rồi đứng lên đi tiếp vậy!
Thứ Ba, 22 tháng 11, 2011
Ngày nào cũng đến nửa đêm, căng thẳng và áp lực bởi vì...chuyện nào cũng chưa xong! Viết, sắp xếp, chọn lọc hình ảnh, thỉnh thoảng chạy vô nhà mình, nhà Văn Khoa, giao lưu một chút rồi...tiếp tục viết báo. Sáng nay đi khám sức khỏe tổng quát, chưa có gì nghiêm trọng nhưng cũng không ngon lành lắm, chao đảo một chút nhưng tự an ủi: ở cái tuổi "Gió heo may đã về" thì...biết làm sao đây?!
Thứ Hai, 7 tháng 11, 2011
Sáng nay online sớm, cũng để giải quyết công việc, nhưng lại được thấy những bông hoa biết cười của chị Q, vui một chút. Ngậm ngùi...lâu về những nhầm lẫn không đáng có của mình. Không có quyền thanh minh, giải thích bởi rõ ràng mình đã sai. Vẫn sẽ tiếp tục "hành trình" dựng phim cho đến ngày đi ĐL. Cũng hoàn tất hơn phân nửa rồi. Trải nghiệm rồi thì sẽ viết được ký sự "Tôi đi làm phim". Đúng là "điếc không sợ súng!". Nhưng hôm qua, nhìn lại "thành phẩm" thì cũng hạnh phúc đến rộn ràng trong lòng vì quả thật...không ngờ mình làm được như vậy! Rồi bỗng dưng có ý tưởng: sao mình và các bạn không thực hiện một phim, hay ít nhất là một clip như vậy cho Văn Khoa và những người Văn Khoa yêu dấu?
Thứ Năm, 3 tháng 11, 2011
Sáng nay, đoàn làm phim "trình chiếu" cái gọi là bản nháp của "Hành trình 20 năm", hơi thất vọng bởi sự non tay của những người quay và dựng phim quá trẻ, lại cũng chẳng biết gì về trường. Tài liệu mình đưa thì tham khảo cũng không "nhập tâm" nên chẳng xử lý được gì, buồn ơi là buồn. Thế là ngày mai lại vào cuộc tiếp, viết lại kịch bản cho phù hợp hơn và đã hẹn: cả ngày thứ hai, đến công ty, cùng với đoàn dựng cho xong, không dám tin ai nữa. Trang web "Nhật ký hành trình 20 năm" thì vẫn chưa bắt đầu, Bản tin HS số ra mắt thì mới cái sườn để duyệt kinh phí, "ruột" chưa có! Tất cả phải hoàn tất trước 12-12. Chạy nước rút, không có thư ký dự án, lại "dọn nhà" về phòng mới, xem như bắt đầu...bề bộn...
Thứ Bảy, 29 tháng 10, 2011
Tôi có một ngày thứ bảy để...lang thang trên mạng, một ngày chủ nhật cho hội diễn văn nghệ 20-11 và một đám cưới của học trò "ruột", nay là đồng nghiệp trẻ. Lại là một ngày vất vả nữa rồi! Những việc sắp tới phải làm, nếu thành công, sẽ vô cùng có ý nghĩa, mặc dù sẽ lấy đi nhiều công sức...Sẽ có một gam màu vui trong cuộc sống muôn màu, muôn vẻ. Ta "cám ơn đời một sớm mai thức dậy...."
Thứ Tư, 26 tháng 10, 2011
Vẫn đang "gồng" với những công việc phải kết thúc trước khi đi ĐL. Có việc để mà làm, nghĩa là chưa thất nghiệp, có người để yêu thương, chia sẻ nghĩa là cuộc sống còn nhiều ý nghĩa, có người để nhớ, để giận nghĩa là cuộc đời có nhiều gam màu...Nhanh tay lên nào...đường thênh thang, dù có nhiều ổ gà cũng là lẽ thường tình của thời...quá độ mà. Mong sao, bản thân đừng...quá đà!
Thứ Sáu, 21 tháng 10, 2011
Thứ Ba, 18 tháng 10, 2011
Từ tối hôm kia rồi sáng qua, đến bây giờ, lòng cứ...như thế nào...không diễn tả được, hay đúng hơn là...không dám diễn tả! Có thể nào...hội thảo như vậy mà cũng bị... Bỗng nhớ những ngày ở VK, với dùi cui, ma trắc, lựu đạn cay...mà mọi hoạt động của phong trào vẫn diễn ra. Đừng nên so sánh, bởi vì...đau lòng lắm!
Chủ Nhật, 16 tháng 10, 2011
Dọc blog của GM, nhớ chuyện của Hội quán, nhớ quyển sổ ghi biên bản cá cuộc họp của Hội Nữ sinh viên Văn Khoa, GM tổng kết tuyệt vời. Vậy là mình đã "giao nhiệm vụ" đúng người rồi! Hy vọng tiếp theo entry của GM sẽ là những entry khác, cũng đang định viết tiếp, nhưng loay hoay đã hết ngày chủ nhật quí báu nữa rồi. Một tuần mới sẽ đến, công việc chưa thôi nhọc nhằn! Nói như TN, "rồ ga"...không ổ gà thì chắc cũng kẹt xe, ngập nước gì đó!
Thứ Năm, 13 tháng 10, 2011
Trưa nay đi đám giỗ HNH, bạn bè khá đông đủ. Bàn chuyện đi ĐL, chuyện blog đã được giới thiệu cho nhóm VK trẻ-dĩ nhiên là trẻ hơn mình! Các em ấy đã đọc nhưng chưa có account ở Mul. nên không comment và cũng nói là chưa co nhu cầu comment. Vậy cũng vui, vẫn đang nối vòng tay lớn mà. Mai sau dù có bao giờ... Chưa nói hết chuyện vì đã đến giờ họp với cả Phòng để chính thức bàn giao công việc. Công việc là công việc, phải "giao" như thế nào cho người mới làm được mà người cũ không bị gây khó dễ. Bình tĩnh và cân nhắc, mấy ngày nay, thương "lính" quá và cũng thương cho cái thân mình nên đã cố gắng hết sức. Làm được hay không là chuyện của người ta! BGH đã nhắc: đừng nặng lòng, vậy thì...cứ yên tâm. Cái "tâm" mà cứ "chộn rộn" hoài cũng là tại mình! Thôi, cũng xong một ngày rồi. Tuần sau, tất cả sẽ mới, cứ hy vọng như vậy đi.
Thứ Hai, 10 tháng 10, 2011
Thứ Bảy, 8 tháng 10, 2011
Sáng nay trường đã khai giảng. Lần đầu lễ được tổ chức ngoài sân, hồi hộp...mưa. Không mưa mà nắng, xướng danh 200 SV nhận học bổng, đuối mà mọi người vẫn bảo U60 sao còn khỏe vậy? Nghe quốc ca, rồi tiếng trống rộn ràng, vẫn xúc động như thuở còn đi học. Năm nào cũng hẹn: năm sau không làm nữa nhưng rồi "vũ như cẩn", năm nay, không biết sẽ thế nào đây?!
Thứ Ba, 4 tháng 10, 2011
Giờ này còn ở phòng làm việc, vì trời mưa. Vào blog nguoivankhoa, ăn phở của GM mà nghe mắt cay, em cho ớt nhiều quá, hay tại đọc những comment trước? Lang thang vào blog, com. cho chị Q, buồn (là buồn cho mình hay suy nghĩ sâu xa cho nặng lòng). Vào blog của Hải Âu, nghe bài hát "Màu tìm hoa sim". Từ khi ba mất, nói thật là chưa khi nào dám nghe lại trọn vẹn bài hát vì ba hay đọc bài thơ này, rất truyền cảm. Mấy cô điều dưỡng mỗi lần đến đem thuốc, đo nhiệt độ, truyền dịch hay nhắc: "Ông đọc thơ cho tụi con nghe đi". Nước mắt khóc người đi xa, chẳng thể nào dứt, nỗi buồn về những điều không đáng có đang giúp cho mắt sáng hơn, rõ hơn sau một ngày làm việc. "Những đồi hoa sim, ôi, những đồi hoa sim tím chiều hoang biền biệt....". Nghe lòng trống vắng, xót xa! Mỗi ngày đều có buổi chiều nhưng khi trong lòng, có buổi chiều đến rồi ở lại thì...sẽ...làm sao nhỉ!?
Thứ Hai, 3 tháng 10, 2011
Hôm nay, ngày đầu tiên sinh hoạt với tân sinh viên. Vì là người đầu tiên trình bày nên có nhiều thời gian để...làm việc khác. Như thói quen mỗi ngày, check mail trường rồi đến vào nhà vankhoa. Ngậm ngùi, không ngăn được với comment của Hải Âu. Hơn lúc nào hết, nghe giọng H nói, thấy đôi mắt...không biết cười...và còn biết bao điều nữa. Chiều nay, đọc entry của chị Q viết cho TL, lại tiếp tục ngậm ngùi nỗi chia xa. Thương quá, bạn bè tôi, ở mỗi người, làm sao chúng tôi hiểu hết để mà sẻ chia...?
Chủ Nhật, 2 tháng 10, 2011
Thứ Năm, 29 tháng 9, 2011
Thứ Tư, 28 tháng 9, 2011
Thứ Ba, 27 tháng 9, 2011
Chiều ngày mai, BGH hẹn gặp, đáng lý gặp chiều thứ hai nhưng phải về nhà cho...Miki ăn, con gái đi dạy nên hoãn binh. Nhẹ nhàng được 2 ngày. Trước khi gặp, phải chuẩn bị đánh giá công việc của năm học qua, nói thật là không có việc nào không hoàn thành, còn vượt chỉ tiêu nhiều nữa, nhưng cứ giả bộ như...không biết! Lý do gì mà xin nghỉ: ngán làm quản lý vì sức khỏe...trong khi mọi người vẫn nói: trẻ, khỏe như vậy mà! Cứ xem như thiên hạ đang chúc phúc cho mình đi, còn tinh thần, thể xác mình như thế nào thi chỉ có mình "ngẫm mình, mình lại thương mình xót xa" thôi! Mình không đủ lý lẽ, khi lãnh đạo muốn tiếp tục sử dụng mình thì người ta có hàng trăm cách nói. Thôi, khuya rồi, ngủ, chuyện của ngày mai thì...ngày mai nó sẽ đến!
Thứ Bảy, 24 tháng 9, 2011
Sắp kết thúc ngày 24-9 rồi, một sinh nhật ấm áp đã trôi qua. Hai cục vàng, cục ngọc mới gọi ĐT chúc mừng SN bà nội, giọng ngái ngủ, còn nói: "cục vàng sắp buồn ngủ rồi, cục ngọc cũng vậy bà nội ơi", cưng quá! Có lẽ vì chị Q "mở hàng" bằng điều kỳ diệu nên hôm nay, cũng có nhiều điều diệu kỳ, viết một mạch, xong entry, tưởng đâu bị Mul đẩy mất tiêu rồi nhưng cuối cùng...vẫn còn! Năm nay, tự nhiên muốn ghi lại tất cả những lời chúc, ngày mai sẽ làm để được tận hưởng thêm một ngày 24-9 nữa! SN năm nay, có bánh, có quà, có nhạc và nhiều lời chúc nghĩa tình, quả là ấm áp và kỳ diệu. Đi ăn tiệc mừng SN, có Miki, sau đó, đi ăn kem, Miki cũng tham gia nhiệt tình, rất ngoan, cả nhà đều no và vui!
Thứ Sáu, 23 tháng 9, 2011
Sáng nay, được chị Q dành cho "sự" bất ngờ! Chị rủ đến nhà chị để lấy Sổ của Nữ Sinh viên Văn Khoa do chị Ngô Dung chuyển, nhưng chị lại chuẩn bị cho CM một bữa ăn sáng "thịnh soạn" và một chậu lan hồ điệp làm quà sinh nhật! Ôi, quả là điều "kỳ dệu"! Ngoài mong đợi nhưng trong ý nguyện. Nói lời cám ơn với chị thì khách sáo quá, nhưng con tim đang reo vui! Và bây giờ thì...đang trong cuộc họp. Tạm dừng!
Tối nay, mở blog, nghe nhạc rất hay, chưa biết của ai tặng, chắc là Hải Âu. Định sẽ viết cái gì đó cho ngày cuối cùng của tuổi còn mang số 5...nhưng có vẻ không khỏe, nên thôi, tạm hoãn kế hoạch. Những entries dằng dặc những nỗi buồn với nhiều cung bậc khác nhau, từ từ cho nguôi ngoai rồi viết, cũng không muộn. Xóm có vẻ vắng, GM tặng cho bình hoa hồng thật dễ thương, còn thêm ly kem, nhìn thôi, đã mát lòng! Cám ơn những tấm lòng của bè bạn, cháu con.
Thứ Năm, 22 tháng 9, 2011
Vừa đi ăn sinh nhật với các NV trong phòng về, vui, ấm cúng. Có Miki nữa, cũng lại được làm "trung tâm chú ý" của bữa tiệc, các cô thay nhau ẵm! Mình thích chơi với người trẻ, các em chân tình, đôi khi vô tâm đến thành...vô tình nhưng bởi vì mình đã là người già, xem các em không những là học trò cũ mà còn nhỏ tuổi hơn các con nên có khi "ăn chưa no, lo chưa tới" là lẽ thường tình. Đừng kỳ vọng ở các em nhiều thì sẻ không thất vọng! Làm việc với nhau cũng mấy năm rồi, mai sau dù có bao giờ...thì cũng còn lại những kỷ niệm vui. Kết thúc một ngày nhẹ nhàng chứ không phải nhẹ tênh! Đã đặt vé đi ĐL với TN, GM và các bạn yên tâm về hội Dã Quỳ.
Thứ Tư, 21 tháng 9, 2011
Bỗng dưng...thành cuộc tranh luận! Mình vừa thấy bị tổn thương, thất vọng, buồn bực nhưng ngay sau đó, lòng lại tiếp tục nhẹ tênh! Tự nhủ như đã trăm lần tự nhắc nhở:" Hãy quên những điều không đáng nhớ!". Cuộc sống tuy trần trụi nhưng vẫn có biết bao niềm vui, vương vấn làm chi những điều làm đau lòng. Chẳng thấu hiểu lòng nhau thì thôi, cũng đành! Tối nay, một mình, suy nghĩ về những ngày qua, tìm cho mình một chỗ trú chân, bởi: "Ta lầm tưởng trần gian là cõi thật/Thế cho nên tất bật đến bây giờ!...". Nhẹ nhàng, hãy lướt qua đời nhau và để gió...cuốn đi...
Thứ Hai, 19 tháng 9, 2011
Lòng không còn cảm xúc. Không có sinh nhật ai trong nhóm bạn vào ngày 2-10, nhưng sau khi dời tới lui, GM quyết định tổ chức sinh nhật cho mình và Hải ngày đó và mình cũng đồng ý nhưng bỗng dưng thấy lòng trống tênh! Có cái gì đó, không phải là con sóng, càng không phải là cơn giận nhưng là sự...trống không! Đành xin lỗi! Không có ngày họp mặt nữa!
Chủ Nhật, 18 tháng 9, 2011
Như cánh chim bay...chưa mỏi, đã lại đang ở SG. Hồi chiều, nhìn hai đứa cháu nội buồn hiu, không ra sân tiễn ông bà nội với Út mà nao lòng! Căn nhà sẽ tiếp tục thênh thang Bây giờ thì thèm ngủ, thôi, đừng suy nghĩ lung tung, vào giường, đọc báo chút rồi sẽ ngủ. Chưa thấy có gì mới, đi dạo xóm một vòng rồi. Chúc tất cả ngon giấc, lại một tuần nữa trôi qua!
Thứ Bảy, 17 tháng 9, 2011
Tối qua, đi dạo "xóm vắng đìu hiu", gởi mail, nhắn tin ĐT, không thấy TN trả lời nên thôi, out và chơi với cháu nội. Buổi chiều, tắm cho thằng cháu nội, nó có vẻ hạnh phúc vì lâu lâu mới được bà nội chăm sóc và...tỉ tê tâm sự. Suy nghĩ của con nít, hình như lúc nào cũng dễ thương. Cháu gái cũng quấn quýt, lâu lâu, mới gặp bà nội mà! Cháu ngoại đã ngốn hết thời gian của bà nhưng về đây, vẫn tiếp tục...mê bà ngoại!...Cả nhà cùng ăn hải sản, vui vẻ, gọi là mừng những ngày sinh nhật trong tháng 9. Tặng cho con trai cây viết để GĐ...ký tên! Mua cho con dâu 2 cái áo, năm nào ngày sinh nhật con, mẹ cũng thích thú khi đi chọn quà cho con và xem đó như một chút ân tình dành cho con. Trước khi đi ngủ đã định viết một câu: "Thêm 1 ngày 17 nữa kết thúc...", nhưng rồi không viết vì đã rất sợ những "đêm trắng". Vẫn nghĩ rằng phải chi không có cái ngày ấy, không có những sẻ chia thì không nếm trải và cũng không có những dằn vặt như bây giờ... Và tháng nào cũng có ngày 17 và nó cũng sẽ như những ngày 16,18, 19, 20....Mình vẫn là mình! Sáng thức dậy sau một đêm ngon giấc, ngoài vườn phong lan rực rỡ, không khí yên bình, lát nữa đây sẽ đi bộ quanh sân và uống cafe. Sao mình không về đây sống cùng các con nhỉ! Chắc là còn nặng nợ với SG nên "đi mô rồi cũng nhớ về..."
Thứ Sáu, 16 tháng 9, 2011
Thứ Năm, 15 tháng 9, 2011
Hôm nay, mãi đến chiều, khi nhận mail của chị Q và TN thì cái đầu mới nhẹ chút! Lâu lắm rồi, không bị nhức đầu dù ngủ ít, nhưng sáng nay, từ bực mình, bực đến nỗi, ngừng tranh cãi một chút, uống nước, từng ngụm nhỏ và suy nghĩ: "tội gì mà nói cho mệt!". Tay chân lạnh, vô duyên, sự yên bình, trở lại ngay! Không nói nữa! Xong! Hết! Khi bình tĩnh hơn sẽ gởi mail và đầu giờ chiều, đã gởi. Mail cho TN, chị Q và GM 2 ngày nay để bàn gút về chủ đề và công việc của blog VK từ nay đến cuối năm. Chờ mãi, không thấy ai trả lời, tối qua, hơn 22g, vẫn còn lọ mọ online, vẫn bặt vô âm tín, thôi thì thôi, cũng đành! Chắc mọi người còn bận bịu hơn mình! Nhưng chiều nay thì đã được trả lời, nói với chị Q: xem như hôm nay, em cũng có niềm vui Cứ vậy, ta sống đời góp nhặt Môi không tươi, má chẳng còn hồng Mà thời gian vẫn cuộn chảy dòng trôi Để "ngày tháng nào đã qua đi Khi ta còn ngồi lại Cuộc tình nào bỏ ta đi Như những dòng sông nhỏ Lời hẹn thề là những cơn mơ..." Chẳng thể bước đi Không còn lối về....
Thứ Ba, 13 tháng 9, 2011
Vậy là sắp hết ngày 16-8. mọi chuyện rồi cũng qua! Buổi sáng, vừa chạy xe đến trường vừa nghêu ngao hát: "Em sẽ là mùa xuân của mẹ, em sẽ là màu nắng của cha..." và bỗng thấy, còn được có cha mẹ là hạnh phúc vô biên. Ước sao, mỗi em bé đều là "hoa hồng nhỏ" của cả gia đình. Buổi trưa, dọn cúng xong, chuẩn bị mời nhập tiệc thì nhận tin nhắn: "Hôm nay giỗ má em, thắp giùm anh một nén nhang", bấm tin nhắn trả lời mà run tay. Cảm giác nghèn nghẹn, có con sóng vô tình mới tràn qua đây, điều tưởng chừng đã quên, vẫn còn có thể làm tim nhói đau. Và mãi đến lúc nãy, theo thói quen, thắp nhang cho ba má mỗi tối, mới thắp nén nhang của tin nhắn hồi trưa. Bởi vì, khi đã bình tâm, cơn sóng sau khi "xô bờ" đã "lại ra khơi" và một mình, có thể nói với má điều không thể sẻ chia cùng ai khác.
Thứ Hai, 12 tháng 9, 2011
Đêm Trung Thu, nãy giờ tất bật lo chuẩn bị đám giỗ má ngày mai nên cũng không nhớ ngắm trăng. Trong không gian chật chội của thành phố, chắc không thấy trăng để mà ngắm. Mấy chục năm qua rồi, mỗi năm, gần đến ngày giỗ, rất hay chiêm bao thấy má, năm nay thì không.Bỗng thấy buồn! Sao má không cho con được gặp má, dù chỉ là trong giấc mơ! Vẫn sắp bày những món má ưa thích: bình hoa hồng, trái cây thì phải có xoài, hồng, bòn bon và món ăn thì phải có cháo và chả giò. Ngày mai, thắp nhang cúng sẽ khóc như mọi lần, nếu má còn sống thì đâu phải hương khói! Tình thương thì vô hạn mà cuộc đời lại hữu hạn! Hồi chiều con dâu cúng ở MT, gọi ĐT nhắc: lúc cúng, mẹ phải nói đúng tên bà ngoại, ngày bà ngoại mất thì bà ngoại mới về! Mẹ cám ơn con, cô cháu ngoại dâu hiếu thảo, chưa hề biết mặt bà ngoại nhưng vẫn luôn chu đáo như bản tính vốn có của con.
Chủ Nhật, 4 tháng 9, 2011
Đã về lại SG hồi 17g, nãy giờ dạo xóm, check mail. Nhà VK không có gì mới! Bắt đầu từ hôm nay, sẽ cố gắng đi ngủ trước 23g00, ngủ giờ đó, dường như ít thao thức hơn. Những ngày ở MT, quên công việc, không làm oshin, chỉ chơi và chăm sóc cháu nội-ngoại, bỗng thấy cuộc sống nhẹ nhàng hẳn! Sức khỏe cũng tốt lên! Chân bớt sưng, bớt đau. Có lẽ đã đến lúc phải hạ màn rồi! Đêm nay, không còn đêm tĩnh lặng, ngoài kia, tiếng xe vẫn ồn ào nhưng sẽ ngủ với "Thu quyến rũ" mà Gió mới gởi tặng. Bài hát yêu thích từ khi biết "có một mùa thu...."
Thứ Sáu, 2 tháng 9, 2011
Tối nay ở MT. Mấy đứa nhỏ mới đốt đèn Trung Thu xong, Miki chưa xách lồng đèn đi quanh sân như anh Xu, chị Tú được nhưng có vẻ cũng thích. Lâu lắm rồi mới thấy lại cảnh rước đèn, nhưng chưa thấy lồng đèn bị cháy rồi khóc lóc um sùm. Hồi đó, đâu phải đứa trẻ nào cũng có lồng đèn, có khi chỉ là cái lon sữa bò nhưng Trung Thu rất có không khí. Những năm gần đây, rất dị ứng với đèn của TQ, nghe âm thanh cũng đủ nhức đầu! Nhất định không mua cho cháu nội loại đèn đó. Thấy cảnh rước đèn, bâng khuâng những cảm xúc khó tả. Đêm nay, trăng chưa sáng nhưng có những đôi mắt sáng...!
Thứ Hai, 29 tháng 8, 2011
Hôm nay, thứ hai là ngày đầu tuần, em hứa...cố gắng thương thân nhưng sáng sớm, đã gặp chuyện nặng đầu ở trường. Buổi chiều, gọi anh HĐN, anh nhận ra ngay, lại còn gọi đúng cả họ tên, mừng, vậy là "có vé" rồi, bèn "thỏ thẻ', tụi em đã "lỡ" post bài của anh trước khi được phép. Anh cười khì, còn chỉ mình link để đọc tiếp những bài khác! Thành thật mà nói, đã đọc nhiều bài của anh N, bài nào cũng hay nhưng lại thích được chính tác giả chuyển, không đi lòng vòng, dạo này, mệt mỏi rồi! "Giả bộ" nói cho sang vậy thôi, được phép rồi thì tìm ở đâu có sẽ...chôm! Cứ xem như hôm nay cũng có niềm vui.
Chủ Nhật, 28 tháng 8, 2011
Ngày chủ nhật sắp hết rồi, vẫn quần quật! Rồi bây giờ, nhớ đến thứ hai...sẽ tiếp tục một tuần như mọi tuần, phải "đối phó" nhiều thứ trước khi nghỉ lễ. Hay là đầu năm học mới nghỉ quách cho xong! Mà xong cái gì nhỉ!? Đâu đã hết một cuộc đời? Cuộc đời vẫn đẹp sao, tình yêu vẫn...đục...trong...nước lớn, nước ròng... Có ai nói như mình không? Nhiều lúc, chợt nghĩ hay là mình điên khùng? Hạnh phúc cũng đã mỉm cười với mình, dù gì thì cũng còn hơn khối người khác, vậy mình còn đòi hỏi, yêu cầu gì nữa?! Mình còn không biết mình muốn gì thì đợi chờ gì ở người khác? Ngày lại, ngày qua, vẫn nhớ...một điều gì đó không thể quên, mặc dù vẫn biết...nhớ cũng chẳng để làm gì! Miki thích nói chuyện, nhìn thằn lằn đuổi bắt nhau dưới bóng đèn, tối nào, không thấy thằn lằn, cứ ngước nhìn, tìm kiếm...Không có cũng chẳng biết phải làm sao! Đâu có than thân, trách phận... Làm con nít sướng thiệt!!!! Thôi, bây giờ người lớn đi...ngủ, xem như đang thương mình!
Thứ Tư, 24 tháng 8, 2011
Vừa đi trao nhà nhân ái ở xã Tân Mỹ, huyện Ba Tri (Bến Tre) về. Lần nào trao nhà cũng...ngậm ngùi và nghĩ rằng mọi điều chia sẻ cứ như là...giả dối! Không hiểu vì sao cứ hay nghĩ vậy. Căn nhà vẫn trống trước, hở sau nhưng dĩ nhiên khá hơn nhiều nhiều lần so với cái...(không biết gọi là cái gì) của hai vợ chồng trẻ đang ở mà mình đã thấy khi nhà mới khởi công. SV trong Mùa hè xanh cũng có mặt, thấy bà con thương SV, mình cũng xúc động. Vẫn có "ngọc trong đá" đó thôi! Lên xe ra về mà lòng cứ xốn xang. Hai bên là đồng lúa chín, đang mùa thu hoạch. Về đến Ba Tri, huyện đoàn chờ để mời cơm, vừa xuống xe, bàn chân bị chuột rút, đau, cố gắng kéo mà chân vẫn cong, không dám rên, sợ mọi người rối. Một SV cũ (nay là Phó BT Đoàn trường) liên tục xoa bóp, đi tìm được thau nước nóng cho cô ngâm chân. Nó tỏ vẻ ngạc nhiên, không ngờ cô bây giờ...bệnh tật vậy! Tội nghiệp, hồi nãy vừa gọi xem cô về nhà chưa, chân thế nào...Đó là những ân tình không thể quên! Không ở lại cùng thanh niên được, về trước, quê nội ở đây, chưa làm được gì... Trên đường về trời mưa, hình như có cả nước mắt của mình?! Ngày mai là ngày đầy năm của Miki, lại một ngày tất bật...hơn những ngày khác.
Thứ Hai, 22 tháng 8, 2011
Tối qua, gần 24g mới vào giường, thế là, thao thức, phải hơn 1g sau mới chợp mắt. Ngày nào cũng như vậy chắc không thọ nổi! Tối nay, nhất định kết thúc trước 23g. Công việc cũng tàm tạm, xét được 2/3 hồ sơ học bổng, cũng có những thư tự giới thiệu đọc mà xót xa, chạnh lòng. Còn đó, quá nhiều những số phận. Trời đang mưa, tăm tối, hơi buồn! Phong lan bắt đầu nở rộ, nhìn vui mắt, đã vượt qua số phận của những ngày nắng hạn rồi đó! Người trồng hoa chắc cũng phải vậy thôi!
Chủ Nhật, 21 tháng 8, 2011
Tối qua, không vào nhà vì đi về khuya, dọn dẹp xong chỉ còn nước...đi ngủ. Đang tìm địa điểm để tổ chức sinh nhật 1 tuổi cho Miki. Cả ngày hôm nay, nghiêm túc làm nhiệm vụ oshin, trưa có ngủ được 30p, hạnh phúc rồi! Mới ghé qua nhà GM, xem hình Nơi chốn đi về ở ĐL, ôi, sao mà nhớ! Tối nay, phải làm việc thôi, không còn thời gian để mà hẹn nữa!
Thứ Sáu, 19 tháng 8, 2011
Thứ Năm, 18 tháng 8, 2011
Hôm nay, định không mang laptop về nhà, nhẹ lòng một chút, nhưng rồi cũng...bâng khuâng một chút...Lại mâu thuẫn nữa rồi! Ngày mai, đi TV để họp Phòng, làm sao mà không mang máy được? Tất cả nội dung đã chuẩn bị đang ở...trong máy! Thôi, đúng là số trời, công việc vẫn thành...núi. Hơi mệt, có lẽ do thiếu ngủ, lúc họp, sắp ngủ đến nơi, ngại gì đâu, chẳng lẽ vào blog để cho tỉnh?! Đành phải uống tách cafe sữa thứ hai trong ngày. Tối nay, có khi lại trắng mắt, trắng lòng...Bụng làm dạ chịu... Hôm nay, là ngày 18, đã qua một ngày...làm sao quên? Nhưng nhớ mãi cũng chẳng để làm gì? Biết đâu mình nhầm lẫn một điều gì đó... Phải biết tự an ủi: vết thương nào cũng sẽ lành, vì nếu không, có lẽ mình đã chết chứ làm sao còn than thở...linh tinh thế này?! Đúng là...linh tinh! Thời gian đã qua, cái gì còn thì vẫn cứ ở lại mãi, cái gì mất thì cũng đã...mất tiêu rồi mà! Hãy lắc hai bàn tay (nhẹ nhàng như Miki thường làm) khi nghe người lớn nói: "mất tiêu rồi!". Ừ, đúng là mất tiêu, tỉnh giấc đi CM, đừng mộng mị!
Thứ Hai, 15 tháng 8, 2011
Bây giờ cũng gần nửa đêm, dĩ nhiên SG không thể yên tĩnh như ĐL nhưng từ giờ này mới bắt đầu được...sống với chính mình. Trong khoảnh khắc này, hãy nghĩ mình đang hạnh phúc. Sáng nay, đã bắt đầu làm việc với người hỗ trợ thực hiện phim tài liệu "Hành trình 20 năm", vui, an tâm được một chút vì tuy chỉ là "nghiệp dư" nhưng lại được người chuyên nghiệp khen là "khá chuyên nghiệp". Như vậy, xem như kịch bản đã được đồng ý, những vấn đề kỹ thuật không phải mình làm nên xem như đi được nửa đường rồi! Entry "Những người mẹ" chưa biết khi nào viết tiếp được đây. Cả ngày nay, không viết thêm kịch bản được chút nào, mặc dù ý tưởng thì cứ "lởn vởn", ám ảnh. Làm việc một chút rồi đi ngủ thôi!
Thứ Hai, 8 tháng 8, 2011
Trở lại SG và điên loạn với công việc. Những ngày ở Đà Lạt với nhiều cảm xúc vẫn...tươi nguyên, nhưng chưa được cấp quota để viết. Bây giờ, gần nửa đêm rồi, nếu cách đây 40 năm thì...sẵn sàng múa bút nhưng hiện tại thì...tôi phải thương tôi bằng cách..out! Và...cảm xúc, ở lại thêm với CM, chờ...ngày khác nhé!
Thứ Bảy, 6 tháng 8, 2011
Hồi tối vẫn ngủ sau 24g, cũng có thức vài lần nhưng nói chung là ngủ được. Vậy mà không hiểu tại sao ngày nay uể oải quá, và bây giờ thì buồn ngủ quá rồi! Mệt mỏi, có lẽ vì phải đánh vật cả ngày với Miki, có hai bà ngoại (GM nữa) mà vẫn không xuể! Đà Lạt hôm nay đúng là...Đà Lạt, chút cười, chút khóc...trời hơi buồn! Phải ngủ thôi! Chào tạm biệt đêm tĩnh lặng! Hy vọng lòng mình đêm nay cũng tĩnh lặng và có một giấc ngủ êm đềm trong tiết trời se lạnh này.
Thứ Sáu, 5 tháng 8, 2011
Đêm thứ hai ở Đà Lạt, buổi sáng, trời vẫn nắng đẹp, cả nhà đi vườn hoa, hoa đẹp nhưng không có gì mới! Hơi tiếc cho thành phố hoa này! Tình cờ, biết được nhà chung cư ở đây rất rẻ (dĩ nhiên là so với SG), kể ra, có một căn nhà, mảnh vườn nho nhỏ ở đây cũng hay lắm chứ! Coi chừng "mắc nợ" Đà Lạt như GM! Buổi chiều, làm "vú em" mụ mẫm cả người, nhưng chị Q đến, vui và quá vui! Con gái xong việc về, không giữ trẻ nữa nhé, ba bà già họp chợ đây! GM nói phải chụp, post hình ngay, ngoài vườn tối thui rồi, lại mưa nữa, thôi, chụp trong nhà cho bà con ở SG nôn nao chơi. Gọi ĐT tạm biệt TN, thương cô giáo xứ dừa quá, đừng lo lắng bạn ơi, quán có vắng chứ không đóng cửa đâu mà! Chị Q cho cả nhà thưởng thức món bánh sum vầy, quả là ý nghĩa. Sao gặp chị là lòng mình nhẹ nhàng, bỗng nhớ (lại nhớ) câu thơ của chị NT: "Bão tan rồi, còn lại đám mây giăng"... Cứ vậy đi, ngày mai, hy vọng Đà Lạt vẫn đẹp!
Thứ Năm, 4 tháng 8, 2011
Đêm nay, đang ở nhà GM, đêm tĩnh lặng vô cùng. Đến ĐL, trời nắng ấm, thật may mắn, cũng nhờ vậy, con dốc có vẻ "hiền" hơn. Lần này thấy nhà GM tân trang nhiều, hoa nhiều, rào dậu hẳn hoi, trong nhà cũng nhiều vật dụng hơn. Ăn cơm, ngon, mới ăn chè đậu xanh, nấu đường thốt nốt, cũng ngon luôn! Tưởng tượng những bông hoaxung quanh nhà đang từ từ hé nở để sớm mai, chào ngày mới, thú vị quá! Mimosa...em từ đâu đến...đã thấy cây Mimosa ở cuối sân rồi, ngày mai sẽ có nhiều hình đẹp để...thay avatar, hạnh phúc đó, đơn sơ, gần gũi. Đêm nay, hy vọng là đêm yên bình.
Thứ Ba, 2 tháng 8, 2011
Đã "hành quân" về SG với những mệt mỏi và biết bao điều đáng nhớ. Nhưng lòng cứ nặng trĩu về những tâm tình đã nói với chị NT. Thời gian thì không cấp quota cho việc viết blog, có lẽ vì vậy mà người chông chênh với những đêm dài...trắng mắt, trắng lòng, trắng cả những niềm tin. Hôm nay, chào ngày mới...với những điều có lẽ không mới bởi vẫn còn làm cho lòng ray rứt, không yên... Xin cho tôi một ngày.... Và...hãy tự cho mình cái quyền đó đi!
Thứ Tư, 27 tháng 7, 2011
Vừa chuẩn bị hành lý xong để sáng sớm ngày mai đi Kiên Giang, từ đó sẽ trở về Bến Tre, SV đang tham gia Mùa hè xanh. Mỗi lần đi công tác sao mà vất vả, đủ mọi việc phải giải quyết trước khi đi. Chắc tạm ngưng giao lưu với mọi người vài ngày, có mang 3G nhưng chỉ sợ không có thời gian! Những chuyến đi và những trăn trở, bận lòng. Hôm tiễn các em lên đường, thấy cũng thương, nhớ những ngày xưa.Bây giờ "cậu ấm, cô chiêu" nhiều quá, vài em có ba mẹ đưa đến trường, thôi, có đi còn hơn không. Hơi ái ngại việc nói chuyện chuyên đề với cán bộ huyện, lâu lắm rồi, không tiếp cận đối tượng này nên không biết người ta lạc hậu hay là mình thiếu thông tin, BT lại là quê hương... Những chuyến đi dài thêm mơ ước...
Thứ Sáu, 22 tháng 7, 2011
Không biết từ khi nào, khoảng 2-3 tháng gần đây cứ liên tục mất ngủ. Đừng hỏi: vì sao, bởi vì...biết chết liền! Hồi nhỏ sao mà ham ngủ, bà nội phải dặn: "đừng có đứa nào kêu nó, để nó ngủ, chừng nào nó thức, ăn sau, kêu, nó quạu lắm, cũng không chịu ăn uống gì đâu!" Còn bây giờ, mắt cứ mở chong chong, đọc, sợ mỏi mắt, dẹp, mở TV, nghe phim VN tào lao một hồi, vừa thấy cay mắt là tắt nhưng...tỉnh lại và mắt mở tiếp! Tiếng đồng hồ nè, hai con thằn lằn đuổi bắt nè, trắng mắt nghĩa là...trắng lòng bởi vì...nhớ cái gì, nghĩ cái gì, cũng đâu có biết, chỉ khi nào ngồi với máy tính thì mới...tuôn trào, quên thời gian, quên sức khỏe... Những ngày gần đây, hơn 1 tháng có blog Văn Khoa, lúc nào cũng như là hối hả...Bao nhiêu chuyện từ trước đến nay nằm trong góc khuất thì giờ bỗng hiện về, rõ mồn một, có lớp lang, thứ tự. Cứ vậy, rồi muốn viết, muốn chia sẻ nhưng nghĩ lại bỗng...giật mình! Sao nói nhiều vậy, "giành sân" của người khác à? Vòng tay vẫn dang rộng nhưng hình như bạn xa thì nhiều, nhiều thêm, còn bạn gần sao cứ như là xa vời vợi. TN thì cứ mày mò, hướng dẫn, bày chuyện này, chuyện nọ, CM thì cứ miệt mài viết, ai cũng bệnh tật mà sao hăng hái quá vậy? Tối tối lại dạo xóm rồi động viên nhau...mình nghe mình là...chính! Nơi chốn dừng chân nhưng người ta chỉ ghé lại...rồi đi...chưa có chịu dừng... Chắc cũng tại mình. Đêm nay, sau khi kết thúc một ngày làm việc vất vả, nghĩ tiếp cái gì đây?!
Thứ Năm, 21 tháng 7, 2011
Tối nay không dạy, sao mà khỏe gì đâu! Còn một buổi nữa, không sợ dạy mà ngại...cái chân, thấy sao mà mình hành hạ nó quá! Đang rất thoải mái, ở lại một mình, hôm nay, được bắt thêm một bóng đèn ngay bàn làm việc, không biết có ai ưu ái, tạo điều kiện cho mình ở lại trường...tối hơn nữa! Công việc vẫn thành núi, cảm xúc thì muốn chảy ra...sông, ước chi...cái gì cũng trôi đi, trôi đi...cho bớt nặng lòng! Đang gõ máy lại bài viết trong NKHQ, mình đã viết mà đọc lại còn...giật mình! Quả là ngu ngơ, khờ khạo, cái khờ khạo thật dễ thương nhưng không biết có được chia sẻ hay không?
Thứ Ba, 19 tháng 7, 2011
Một ngày quá vất vả, nhưng rồi cũng...qua! Đúng là muốn thương cái thân của mình cũng không dễ. Dạy xong, phải chờ lớp học Nhật ký Đặng Thùy Trâm của trường De Anza và Hoa Sen kết thúc để trao giấy chứng nhận, BTC báo 12g30 mà đến lớp, thấy SV mải mê thảo luận, đành chờ! Mọi người đã ăn bánh mì nên tỉnh như không, mình thì đói meo! Xong việc, gần 15g mới ăn trưa! Rồi thì việc tới tấp... Bây giờ không còn ai nhắn tin nhắc uống nước, về ăn trưa rồi nghỉ ngơi...chính vì vậy, càng phải thương mình nhiều hơn nữa. Từ hôm đọc entry của Nhã Thảo, nói về tình yêu, ước mơ...của ngày xưa ấy, bỗng chạnh lòng. Cứ mong được viết một chút về những tình cảm tưởng như là tình yêu, dường như là tình yêu, mà không biết có đúng hay không? Trăn trở thì phải viết và...cuối ngày làm việc hôm nay được kết thúc với entry Những tình yêu Văn Khoa. Nhật ký hành trình 20 năm vẫn...còn đó như một nỗi ám ảnh! Chưa bắt đầu thì bao giờ mới kết thúc đây?! Nhận email của Ngoãn, thêm một người bạn trở về nhà, niềm vui bất chợt nhưng tròn đầy. Ngày hết, nhọc nhưng không nặng!
Thứ Tư, 22 tháng 6, 2011
Thu Nhân xây cho nhà mới, thiệt là dễ thương. Thương "em ấy" quá đỗi, cứ mày mò làm cho mọi người, rồi mọi người im lặng, lại tiếp tục hướng dẫn và lại...lặng im. Mình hiểu rồi,biết sử dụng Multiply, dù vẫn còn lúng túng, nhưng: "Không có gì khó/Chỉ sợ mình không làm!!!" Sẽ tiếp tục viết cho bạn, cho mình, cho những ai biết lắng nghe và chia sẻ. Đọc lại những entries từ Yahoo, sao buồn quá vậy? Vậy ra, mình vẫn còn hay buồn và biết buồn, thế mà cứ nhủ: "Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui..."
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)