Chủ Nhật, 14 tháng 10, 2012
Thứ Hai, 8 tháng 10, 2012
Hôm qua, đưa sui gia về Vĩnh Kim thăm ba má. Rất mừng khi thấy hôm nay, ba hồng hào hơn, ăn uống khá hơn, tự tay mình múc cho ba 1 chén rưỡi cơm. Ba lại nhắc hôm các bạn đến thăm, năm sau, nếu các bạn về nữa thì nhất định phải mời cơm. Để các bạn ra về mà trong bụng chỉ có chuối và bánh trán, ba ái ngại lắm. mặc dù mình đã giải thích là các bạn còn đi Bến Tre và đã ăn một bụng bánh xèo no nê, về lại Mỹ Tho còn ăn cháo gà nữa nhưng ba vẫn nói: "ở đâu thì tính theo ở đó". Ba hỏi có đem hình về cho ba không? Con dâu có hai lần sai: không rửa hình cho ba và...má ăn cơm xong thì lấy tăm cho má...trong khi, giờ đây, nụ cười của má đã móm mém rồi!!!
Thứ Hai, 1 tháng 10, 2012
"Khi 20 tuổi, người ta băn khoăn, lo lắng không biết người khác nghĩ gì về mình. Đến 40 thì ai nghĩ gì mặc kệ họ. Đến 60 mới biết chả có ai nghĩ gì về mình cả! Tóm lại, chấp nhận mình là mình và từ bi với mình một chút vậy! (Trích TỪ BI VỚI MÌNH-Đỗ Hồng Ngọc)". Phụ Nữ-Mừng ngày Quốc tế Người cao tuổi 1-10 Bây giờ, mình cũng đã đến 60, thôi thì, học tập cách nghĩ này đểtừ bi với chính mình cho lòng nhẹ nhàng hơn!
Thứ Năm, 13 tháng 9, 2012
Những ngày qua...tiếp tục bệnh, bị cảm trở lại sau tai nạn, trong người không khỏe nên chẳng muốn làm gì cả! Ăn không ngon, ngủ chưa ngon, thế là...còn bệnh! Chuyến đi thăm các ba má trong mùa Vu Lan dần dần bay mất, hình ảnh không post, dù vẫn trong máy nhưng dường như cũng...hết giá trị! Đúng là...chán và...chán!!!!!!!!!!
Thứ Bảy, 1 tháng 9, 2012
Chiều thứ bảy ngày lễ, dường như đường sá vắng vẻ hơn. Người đã bớt ê ẩm, đau nhức, soi gương...thấy dung nhan hơi khác xưa vì vết bầm trên má và "nửa hàm râu quai nón" vô cùng độc đáo!!!. Tiếp tục "ôm" máy tính cho đỡ buồn! Vẫn kinh hoàng với tai nạn vừa qua, tai họa và yên bình, ranh giới quá mong manh!
Thứ Sáu, 31 tháng 8, 2012
Mul. ngày càng vắng vẻ, hình như mọi người lo xây nhà mới và định cư hết rồi. Mình lại tiếp tục ngơ ngác và cứ trung thành với nơi đã trót dừng chân này. Có một chỗ quen thuộc để viết nhật ký, rồi được bạn bè chia sẻ thì cũng hay nhưng cứ lui về "ở ẩn" xem sao, từ từ rồi cũng quen. Hai ngày nay, vừa thoát chết, nghĩ lại còn kinh hoàng...
Thứ Hai, 13 tháng 8, 2012
Nhờ ăn một lượt 2 ổ bánh mì nên...sắp hết bệnh rồi. Vẫn còn ho lai rai nhưng nhìn chung là...đã có mùa xuân vì không còn thức để ho, miệng cũng không còn đắng nghét nữa. Bản tin thì đã xong nội dung, thiết kế không phải là "tội" của mình, chờ duyệt bản thảo cuối cùng, đưa ra nhà in nữa là xong, phát hành đúng thời hạn yêu cầu. Chất lượng thì để người xem bình luận!
Thứ Tư, 1 tháng 8, 2012
Từ Kiên giang về 23g chủ nhật, không diễn tả nổi sự mệt mỏi. Ho sù sụ, ho suốt đêm, sưng cả mắt như người đang khóc! Thuốc vẫn uống đầy đủ, thuốc mua ở TP. uống không hết thì mua thuốc ở xã biển đảo vậy! Không xong, thứ hai đi BS, cũng may mà Bs nói phổi không có vấn đề, dùng kháng sinh, đến hôm nay mới thấy giảm một chút. Nhiều bài vở phải biên tập và viết. Bản tin đang vào giai đoạn nước rút, đành vậy! Việc gì cũng phải xong, bệnh rồi sẽ hết!
Thứ Sáu, 20 tháng 7, 2012
Hai ngày nay không vào net, không dạo xóm mà dạo...bệnh viện. Mọi việc đã ổn, nhưng người đi nuôi bệnh thì thật sự quá đuối. Hôm đi Cafe Văn Khoa về, mắc mưa nên cảm, không uống đủ thuốc vì sợ lừ đừ thì không nuôi bệnh được nên cuối cùng, người bệnh có vẻ khỏe hơn người nuôi! Ho kéo dài, mệt mỏi quá, hôm nay thì đang ở nhà, còn 2 ngày để tiếp tục chiến đấu với những chuyện khác. Không sao, mọi việc rồi sẽ qua, đang tích cực uống thuốc và bị thuốc vật!!!
Thứ Hai, 16 tháng 7, 2012
Sáng hôm nay, lúc 5g30, trường đã tổ chức lễ truy điệu cho Ngọc. Điếu văn được viết khi còn ở BT, lúc đó, không hiểu sao đã rất bình tĩnh để viết lớp lang, thứ tự. Tự nhủ: lúc đọc, phải hết sức bình tĩnh để câu chữ rõ ràng, như vậy, mọi người mới chia sẻ được. Dù vậy, vẫn có nhiều tiếng khóc và người đọc, phải ngừng lại nhiều lần... Đến khi thánh lễ tiến hành, tự nhiên thấy đau bụng như là đau bao tử, vậy mới biết, do sự dằn nén cảm xúc mà cái bao tử lên tiếng! Sau đó, tự hết và cũng đưa em đến nơi an nghỉ. Ngọc ơi, cô ngàn lần xin lỗi em, điều đó, chỉ có em và cô hiểu. Cô vẫn luôn mong muốn điều tốt lành cho em, cô đâu có ngờ.......................... Cũng hôm nay, Kiều Mai (bạn học từ lớp đệ thất trường Trưng Vương) cũng ra đi mãi mãi. Chỉ một sơ xuất mà không giữ được mang sống. Tại Bình Hưng Hòa, tiễn cùng lúc hai người đi xa. Cuộc đời phù du, ngắn ngủi quá! Chiều nay, đi Cafe Văn khoa cùng các bạn, tâm trạng không ổn định.
Thứ Bảy, 14 tháng 7, 2012
Thứ Tư, 11 tháng 7, 2012
Hai ngày nay, tôi cứ bàng hoàng về một điều không muốn tin nhưng vẫn có thật. Ngọc trở bệnh nặng hơn, đây là lần thứ 5, tim ngừng đập và em đã chết lâm sàng. Tối hôm kia, gần 23g, nghe mợ của Ngọc báo tin dữ, tôi gọi đi cho nhiều người. Ai cũng khóa máy vì làm HĐ thi xong, mệt quá, thêm nữa, những qui định nghiêm ngặt về việc sử dụng ĐT khiến mọi người cứ khóa máy cho chắc ăn! Trong đêm, nếu em ra đi, quả thật, một mình tôi, tôi không biết tính làm sao. Nhưng rồi em vẫn gan lì chịu đựng. Buổi trưa, tôi ngồi lại khi mọi người đã đi ăn. Tôi không muốn khóc nhưng nước mắt chảy dài, không sao ngăn lại. Thương mẹ già đang ở trại dưỡng lão ở nhà thờ, hình như không còn trí nhớ, suốt ngày, ngoài việc đọc kinh thì chỉ nói chuyện với những người đã khuất...Sao hôm nọ, tôi không đưa bà đến thăm Ngọc, bây giời thì.... Tôi đến BV vào chiều tối để trao đổi với mợ của Ngọc. Ngọc không nắm được tay tôi nữa, mắt em vô hồn nhưng khi tôi gọi, em vẫn ứa nước mắt. Sao giống khi tôi thăm anh Tri Chính lần cuối cùng... Theo ý kiến của gia đình, chúng tôi sẽ không đưa mẹ vào thăm Ngọc, hai mẹ con sẽ gặp nhau ở Thiên đàng, nơi không có ốm đau, bệnh tật. Đành vậy! Ngọc ơi, cô phải làm gì cho em bây giờ....
Chủ Nhật, 10 tháng 6, 2012
Chiều nay, đến nhà tang lễ LQĐ viếng chị Kiều Thu, người chiến sĩ, người thương binh đã nhiều lần, với chiếc xe đạp, đi Hà Nội viếng Bác. Cách đây hơn 10 năm, tôi đã mời chị về trường trò chuyện với SV, sau đó, cùng đi thăm khu di tích của Bà Nguyễn Thị Định với chị. Trước mắt tôi là di ảnh với nụ cười hồn hậu của chị. Tôi mặc niệm, trong khoảnh khắc ấy, nhớ lại những câu chuyện chị đã kể cho tôi nghe. Chị nói nhiều lần chiếc xe đạp-người đồng hành thân thiết của chị- được đấu giá nhưng chị không chịu bán, rồi có lúc, chị nghĩ lại: hay là bán để lấy tiền làm từ thiện....Chị nói: "Người ta mua giá cao lắm em nên chị cũng phân vân, nhưng chị sợ, nếu chị chết thì không còn ai biết đến chiếc xe nữa". Giờ đây, chiếc xe cùng chiếc gậy, hành trang xuyên Việt của chị vẫn đang cạnh kề bên chị. Chị không có chồng con, một số bạn trẻ mặc áo xanh, để tang cho chị. Một tấm lòng, một nghị lực, một sức mạnh với niềm tin...đã mãi mãi đi xa. Tôi đã ghi vào Sổ tang: "Vĩnh biệt chị. Mong rằng, ở cõi vĩnh hằng, chị vẫn luôn cười rạng rỡ". Chưa có lần nào, tôi đi viếng tang nhanh như vậy, vào, đặt tràng hoa, thắp nhang, ghi Sổ tang và ra về trong vòng 5 phút...Chiều chủ nhật, Saigon dường như thưa vắng. Tôi nhớ chị, những câu chuyện kể không dứt của chị mà mỗi chuyện đều khiến người nghe, có khi cười, khi thì khóc không thành tiếng. Lúc cùng đi Bến Tre, suốt chặng đường đi và về, chị cứ tươi vui như thế, mặc dù, chị đang chống chọi quyết liệt với bệnh ung thư đang đến lúc di căn. Cánh tay đã co giật liên hồi, hầu như không còn cử động được nhưng chị đã dùng một cái khăn rằn, buộc lên cổ để "điều chỉnh" nó (là lời chị nói với chúng tôi như vậy). Chị mãi mãi sẽ không còn phải đau đớn nữa, lòng tôi chùng xuống...Những ngày chị bệnh nặng, tôi biết nhưng không thu xếp để đi thăm chị, dù chị một lần. Ra khỏi nhà tang lễ, tôi khóc, chiều đang tắt với những tia nắng yếu ớt của buổi chiều tháng sáu trời mưa!
Thứ Tư, 6 tháng 6, 2012
Một ngày nhẹ nhàng, một ngày bình yên. Từ tối hôm qua, ngủ ngon vì đã chuẩn bị xong "thôi nôi" cho Góc nhỏ Văn Khoa. Cảm xúc còn nhiều, sẽ viết tiếp. Buổi sáng, đi thử máu để kiểm tra tiểu đường: kết quả ngoài mong đợi: đường bình thường rồi. Ơn trời và ơn của...chồng đã chăm chút bữa ăn, tư vấn việc uống thuốc, dùng thực phẩm chức năng của người tiểu đường. Bệnh giãn tĩnh mạch thì bó tay.com, không sao, bệnh này khó chịu chứ không nguy hiểm, sống chung hòa bình với thuốc thôi! Hôm nay nghỉ phép, lòng nhẹ nhàng, Bản tin cũng xong, ngày mai nhà in giao, ai cũng khen, tay nghề "lên" rồi. Từ nay đến cuối năm còn 1 số nữa, nếu vượt chỉ tiêu thì thêm 1 số nữa! Tối nay, tự thưởng, tự thương thân, không làm gì nữa...xem phim, rồi...ngủ, à không, tập thể dục rồi ngủ, sẽ ngon giấc hơn!
Chủ Nhật, 13 tháng 5, 2012
Lại hết một tuần nữa rồi, nghỉ 2 ngày, chẳng làm gì cho ra hồn! Đầu óc cứ lãng đãng đâu đâu, không tập trung viết được gì cả. Vào trường thì những chuyện không tên cứ bủa vây, chuyện chính của mình thì không ra sao hết! Báo thì đọc được, còn sách....chưa trọn vẹn được quyển nào! Bài thi giữa kỳ, chỉ có 1 lớp mà cũng chưa chấm, sắp thi cuối kỳ rồi! Hay thật! Già? Lười biếng? Hay cái gì?? Không biết!
Thứ Hai, 30 tháng 4, 2012
Đang ở Hà Nội, được về Thủ đô trong dịp lễ thì cũng nên ghi đôi dòng...suy nghĩ, có lẽ không phải là cảm xúc. Đến Hà Nội chiều tối ngày 28-4, nhận xét ban đầu: tài xế lái xe vừa phải, lịch sự cũng vừa phải, không như lần đến cách đây 5 năm. Khách sạn Real ở khu phố cổ Đinh Liệt, nhỏ, ngột ngạt, đường phố như Hội An, tấp nập đến khuya. Ăn 1 tô phở gà, tạm gọi là giải quyết được cái bụng đói (30.000đ), ngạc nhiên vì chỉ thêm 2 cái đùi gà mà được tính 200.000đ! Hỏi lại là bị gắt ngay: "Các bác trong Nam chỉ biết ăn gà công nghiệp nên mới rẻ...". Stop! bắt đầu thấy bị xúc phạm và những ngày tiếp theo cũng là cách nói năng, phục vụ thiếu ân cần như vậy. Chỉ cần nghe giọng miền Nam là chào hàng bằng câu: "Không mặc cả nhé!", thế thì cũng: "Không mua nhé!". Hà Nội nóng quá, có thể vì vậy mà người Hà Nội cũng rất hay "sân si" vô cớ!
Thứ Hai, 23 tháng 4, 2012
Cũng lâu lâu rồi, xa lạ với blog, cũng chẳng ghi note, ngày nào cũng dạo xóm nhưng chỉ "đi" thăm nhà các bạn vào ban ngày thôi. Không online buổi tối để giấc ngủ được sâu hơn, ngon hơn. Phải chăng mình không còn biết cảm xúc? Năm 2008, tôi đã từng trải qua cảm giác nghe ba bị ung thư, thời gian sống chỉ còn khoảng 3 tháng nữa. Đó là một buổi chiều, tôi hốt hoảng gọi điện thoại cho chị, cho em trai, cả hai đều không có mặt tại VN, vừa nói vừa khóc...Rồi những ngày tiếp sau đó, lúc nào cũng ở trong càm giác chơi vơi, lẽ nào, ba lại ra đi sớm như vậy? Tại sao người đang khỏe mạnh như vậy lại có thể chết được? Rồi bây giờ, lại đến lượt ba chồng...ông lại còn khỏe mạnh hơn ba tôi nữa. Tại sao và...vì sao??? Cầm kết quả CT gần đây nhất với kết luận rõ ràng của BS, suốt một đêm không ngủ, tính sao bây giờ? Chồng cũng trăn trở, hút thuốc nhiều hơn, lặng yên nhiều hơn... Đến BS, được tư vấn: không hóa trị, xạ trị gì nữa, một là...để tự nhiên ra đi (không tránh khỏi đau đớn), hai là dùng loại thuốc mới với chi phí cực kỳ cao mà hiệu quả thì không ai dám đảm bảo... Những ngày sóng gió lại bắt đầu đến!
Thứ Bảy, 17 tháng 3, 2012
Hôm qua, một ngày vui, vui lắm, ngoài mong đợi vì sự kết hợp của những người bạn cũ và mới. Cám ơn các bạn đã mang hạnh phúc đến cho người không thích và cũng chưa từng tổ chức một sinh nhật ấm áp. Càng vui hơn vì Ngọc (người đồng nghiệp thân quý) đã được phẫu thuật thành công, sau bao ngày hồi hộp, lo âu mà chỉ có những người trong cuộc mới thấu hiểu tấm lòng của những ngườ ituy xa mà rất gần trong tình đồng đội thân thương... Chuyến đi này, hình nhiều lắm, xem chừng có thể hơn hội dã quỳ... Chúng mình lại bày chuyến khác, các bạn nhé! Lể giỗ tổ Hùng Vương, có hứng thú để đi Hà Tiên, Phú Quốc không? Được nghỉ bù ngày thứ hai, vì vậy, sẽ khởi hành chiều thứ sáu về Hà Tiên, tham quan Hà Tiên thứ bảy, sau đó, ra Phú Quốc (bằng tàu, khoảng 2g trên tàu). Chiều thứ bảy và cả ngày chủ nhật ở Phú Quốc, thứ hai về lại Hà Tiên rồi về SG. Nếu có thêm người đi thì CM sẽ thông tin với các bạn lớp Cao học, cũng là những người bạn rất thân thương của CM. Chắc chắn, chúng ta sẽ nhanh chóng cùng nhau quậy. Hiện tại, chỉ mới có 3, 4 bạn nên "chưa đủ lực". Một anh bạn ở Kiên Giang, cũng là thổ địa của Phú Quốc sẽ đón chúng ta và lo liệu mọi việc. Các bạn trả lời giùm CM sớm để kịp chuẩn bị nhé! Nếu các bạn đồng ý đi thì CM tổ chức, nếu không có ai tham gia thì ít thì CM không đi (và các bạn lớp Cao học cũng sẽ không đi) vì đây là những nơi CM đã biết, chỉ là ham vui thôi! Vậy nhé!
Thứ Bảy, 10 tháng 3, 2012
Sáng nay, dự Hội nghị CNVC, xem như nhẹ một "tội" của tháng 3, một chút vui khi nhận thưởng cho nơi làm việc năm học trước, các em bàn nhau cùng đi chơi. Một chút xót xa trào nước mắt khi nhìn thấy tên Đặng Văn Ngọc được chiếu trên slide và là người đầu tiên trong danh sách 3 GV có hiệu quả giờ dạy cao nhất của năm học vừa qua. Buổi trưa, đến thăm Ngọc, đùa với em: Cô định cạnh tranh với em, nhưng không được...Định mang bằng khen vào cho em nhưng sợ em lo giữ rồi không ngủ được, Ngọc cười mà mắt rưng rưng. Nắm tay em thật chặt, không biết thầy Ngọc (một người thầy đã rất nhiều năm nhận được sự yêu quý của sinh viên và đồng nghiệp) sẽ như thế nào trong những ngày sắp đến... Tối nay, trước khi ngủ, đọc entry mới nhất của GM với những bài thơ của phụ nữ viết...cho chính mình, lặng người mất mấy giây vì xúc động...tôi và các bạn đều là...phụ nữ!
Thứ Bảy, 3 tháng 3, 2012
Buổi trưa-Vũng Tàu Đến đây trưa hôm qua, cùng với cả nhà, tắm biển chiều hôm qua, sóng to, gió mạnh...không cảm thấy hứng thú lắm vì trên đường đi, đã hay tin không vui: Ngọc, một đồng nghiệp thân thương, đã có thời gian mấy năm làm việc chung một Khoa, bị tai biến, gần như hôn mê, đang cấp cứu. Tôi nghẹn lời, phản ứng chậm, sắp xếp thế nào đây với vai trò Công đoàn và nhiều cuộc ĐT hỏi ý kiến liên tục.Cám cảnh đơn chiếc của Ngọc, chưa có vợ (dù đã trên 40 tuổi), mẹ già hơn 80, không đi lại được, phải thuê người chăm sóc riêng. Hỗ trợ cho em cách nào? Chiều hôm qua, gửi lời kêu gọi cho toàn trường mà muốn khóc. Thương Ngọc quá, em luôn vui vẻ, thân thiện, gần gũi và hết lòng vì mọi người. Ranh giới giữa sự sống, cái chết, tàn phế và..., với em, sao mà mong manh. Suốt đêm, trằn trọc, không phải để lắng nghe sóng biển mà chính là những con sóng đời...
Chủ Nhật, 26 tháng 2, 2012
Sắp hết ngày chủ nhật, nghĩa là hết một cuối tuần! Dự đại hội cổ đông đến xế chiều thứ bảy, đầu óc muốn...đàn tơ rưng luôn nên kế hoạch về MT lại bị hủy, không biết là lần thứ bao nhiêu rồi! Nhớ cháu nội hết sức và cũng nhớ nhà, nhớ gìan lan và cái ghế xích đu ngoài sân nữa chứ! Nhớ tiếng chó sủa nửa khuya, tiếng gà gáy sớm, chim líu lo và ánh ban mai rực rỡ trong sân. Đúng là nhớ! Từ sáng đến giờ loanh quanh trong nhà chẳng việc gì quan trọng...có thời gian nằm, xem phim vớ vẩn trên TV. A, có đi mua phân về bón lan, có thay than ở gốc, tháng này bắt đầu thương cho thân lan! Chắc òn lâu lắm mới được ngắm lan nở, mua thêm một giò màu vàng chanh, đẹp! Bản tin phát hành rồi, nhẹ nửa gánh, trong tháng 3 chỉ con mấy "vụ án" nữa thôi. Bài thi cuối kỳ cũng chấm xong rồi! Cứ thong dong, viết vài entries cho...vui!
Thứ Tư, 22 tháng 2, 2012
Trưa hôm qua, lu bu công việc nên về hơi trễ, gần 12g30. Đường vắng, chạy xe thong thả, bỗng thấy có ai từ đằng sau, lướt qua rất nhanh và lập tức, có cái cảm giác bị chụp vào cổ...biết ngay là bị giật dây chuyền! Vẫn nhìn thấy người lấy, kể cả bảng số xe (dù không tài nào nhớ và biết có nhớ cũng chẳng để làm gì!). Chưa hết bàng hoàng thì người ta đã cao bay xa chạy, xe không đảo, không té và người đi đường không hay biết gì cả. Nhìn thấy cái mặt dây chuyền rớt lại trên đường, còn y nguyên, cầm lại nó trong tay mà vẫn bàng hoàng. Có một chị ngừng lại bên lề, hỏi thăm xem có sao không, dây chuyền có mất không? Một tấm lòng của người Saigon, dễ thương. Về đến nhà, vẫn run, không hiểu vì cớ gì, mất của hay cái gì khác, không biết! Chia tay với một vật yêu quý, sợi dây đã được rất nhiều người khen, rất tự hào vì đây là quà của con dâu tặng. Cả ngày hôm qua và hôm nay nữa, thỉnh thoảng vẫn giật mình! Chỉ một chút bất cẩn: không đeo khẩu trang (loại thường dùng phủ xuống vai nên hết sức an toàn) mà nhận hậu quả tức thì! Sáng qua, Saigon mưa sớm nên khi ra khỏi nhà, đã biết quên nhưng cứ đi vì trời mát! Khi mất thứ gì, lòng cũng xót xa!
Thứ Ba, 21 tháng 2, 2012
Các bạn ơi, tối ngày 6-3 này, lúc 17g00, CM có mời NS Trần Xuân Tiến đến nói chuyện: "Hình tượng người phụ nữ Việt Nam qua các ca khúc", có ca sĩ Thùy Dương hát nữa. Anh Tiến có cách nói chuyện dí dỏm và hát minh họa thì tuyệt vời!Các bạn đừng bỏ qua nhé, rất muốn được gặp mọi người và sẽ có quà tặng riêng cho ai tham dự. Không có vé vào cổng và được ăn nhẹ, đảm bảo no cho đến khi nghe nói chuyện xong, sau đó, muốn làm gì thì làm! Địa chỉ: số 93 Cao Thắng, đối diện rạp Đại Đồng, gần góc Điện Biên Phủ. Hẹn gặp lại.
Thứ Năm, 9 tháng 2, 2012
Sáng hôm qua, các "kiều nữ" Văn Khoa đã họp mặt với "đại gia" Nguyễn Tuấn Kiệt để nhận...bao lì xì! A, CM nói như chuyện có thật vậy! Đó là đùa chút cho vui chứ sự thật không phải vậy mà...dễ thương hơn! Anh Kiệt chỉ là nhạc sĩ chứ hông phải đại gia, anh có thói quen lì xì cho các em vào trước Tết, năm nay, bận bịu nên việc lì xì dời lại đến...ra giêng (vì tháng giêng vẫn còn là tháng ăn chơi!). Các "kiều nữ" bà nội, bà ngoại đã gặp anh để nhận lộc đầu năm và...bàn chuyện du lịch, họp mặt trong tháng 3 và...các tháng khác của năm 2012! Rất xôm tụ, CM không ở lại đến cuối buổi nên không biết các bạn có nhớ chúc Tết anh nhạc sĩ của mình không. mặc dù tụi mình đều đã chúc anh chị rồi. Nếu tụi em quên, anh nhạc sĩ đại xá nha...đơn giản vì anh là nhạc sĩ chứ không phải đại gia....
Thứ Tư, 8 tháng 2, 2012
Gặp lại các bạn Trưng Vương: Tết này Phương Hà (ở Úc) và Thảo Uyên Ly (ở Mỹ) về VN ăn Tết, gặp nhau mấy lần rồi, hình như các bạn vẫn chưa thỏa! Trong buổi họp mặt tối chủ nhật với 30 bạn của những năm 1963, lớp có cả lớp AV mặc dù mình học PV không ngờ được gặp lại chị Diệu Hiền, một trong những học sinh giỏi Văn của lớp mà mình đã phải chào thua! Không thể quên vì chị có cái tên dài đặc biệt "Tống Hồ Thị Diệu Hiền", chị mừng muốn khóc, chị nhớ đến chỗ ngồi, dãy bàn mình ngồi năm học Đệ Thất trong khi mình đã quên! Chị nói bây giờ thì chị không bao giờ để lạc em nữa đâu nha! Hà và Thảo hỏi mãi vì sao mình không viết cho blog Trưng Vương nữa để biết bao nhiêu bạn chờ đợi...Biết nói sao bây giờ, chiều qua, các bạn "bắt cóc" đi ăn, rồi cũng quay lại vấn đề cũ: khi nào thì T viết lại? Ôi, các bạn của tôi....Nói sao bây giờ?!
Thứ Bảy, 4 tháng 2, 2012
Lại vào "mùa" nữa rồi! Đang tất bật hoàn tất Bản tin số 2, phát hành trước 25/2 cho kịp tuyển sinh! Có việc để...mệt và không suy nghĩ linh tinh thì cũng quá hay! Trường tổ chức bình chọn cho 10 sự kiện nổi bật nhất trong năm 2010-2011 và du lịch được xếp hạng nhất! Không biết có nên phỗng mũi một chút không? Chắc là không nên vì đây là công sức của nhiều người, riêng Trưởng ban thì đã tự tuyên bố bãi nhiệm...trên xe. lúc chuẩn bị ra sân bay về Việt Nam. Vậy mà... lại tiếp tục được đề cử! Ôi, mệt quá đôi chân ta này, đầu óc đã...cạn khô, có chiếc ghế nào, nơi chốn nào để tạm dừng chân...không?! Ngày mai đi du ngoạn Cần Giờ, đã đến một lần rồi, bây giờ đi với đồng nghiệp của chồng, chắc sẽ khác...Tiếc một ngày yên tĩnh để tập trung viết bài nhưng không mấy khi có dịp...nên đã vui vẻ nhận lời...
Thứ Năm, 2 tháng 2, 2012
Lần đầu tiên giỗ ba, trước nay, chỉ làm đám giỗ má. Cả nhà tụ họp đông đủ, con gái cũng biết sắp bày món nọ, món kia để cúng ba. Đầm ấm, chắc ba vui. Chờ mãi một tin nhắn: nhờ thắp giùm một nén nhang...như hôm đám giỗ má nhưng trưa rồi chiều vẫn không thấy ai nhắn tin! Lại tự huyễn hoặc nữa rồi! Ngày trôi qua, ba vẫn cười hiền hậu với cuộc đời của con người tài hoa mà nhiều nỗi đắng cay cho đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn chưa thanh thản!
Thứ Sáu, 20 tháng 1, 2012
Thứ Ba, 17 tháng 1, 2012
Đã "thượng lộ bình an" với chuyến du lịch thú vị và về đến VN lúc 13g30. Cả nhà khỏe và vui, nhẹ nhõm vì hai đứa cháu nội không làm phiền ai và rất thích thú với những điều khám phá được từ đảo quốc. Tự miễn nhiệm chức Trưởng ban du lịch vì hôm nay đoàn Thái Lan cũng về. Sau Tết dĩ nhiên sẽ họp BTC và có lắm điều cần rút kinh nghiệm nhưng ít nhất phải đến 5 năm nữa mới lại có di lịch toàn trường và lúc đó, hy vọng là đã...nhẹ tội! Nếu so sánh Campuchia với Singapore thì quả là khập khiễng: quá nghèo và quá giàu...Có nhiều cảm xúc nhưng đuối quá vì đi liên tục, hơn cả chuyến đi Campuchia. Hơn 24g mới ngủ, đôi chân và cái lưng như không còn phải là của mình. Đặt cục gạch...chờ bớt mệt sẽ kể chuyện Singapore.
Thứ Sáu, 13 tháng 1, 2012
Đã sẵn sàng cho chuyến du lịch tiếp theo. Đã đến Singapore một lần nhưng là đi trị bệnh, tâm lý không ổn định và cũng không có thời gian nên hầu như không đi đâu và xem như...chưa biết gì về Sing. Trở lại lần 2, vui vẻ hơn vì đi cùng cả nhà. Chỉ hơi lo lắng vì trách nhiệm Trưởng ban, nhưng thôi, chuyện gì đến thì sẽ phải đến thôi! Chào các anh chị, các bạn và các em, sẽ có entry mới.
Thứ Năm, 12 tháng 1, 2012
Vừa đi sinh nhật chị Q về, gặp bạn bè, vui, quậy, nhớ hội Dã Quỳ. Gió bệnh nên không đến, buồn, Chụt có việc nên về sớm, chưa kịp tâm tình với em, tiếc! Mình thì lại có việc nên đến trễ, vậy mà cũng có bạn đến trễ hơn! Cho nhau một chút tình là đủ rồi! Chị Q lúc nào cũng ân cần, chu đáo với tất cả mọi người. Thấy chị bình thản, cuộc sống ổn định, thú vị, thương và mừng cho chi.
Thứ Ba, 3 tháng 1, 2012
Đã "hồi hương" lúc 19g30 tối qua. Chuyến du lịch kết thúc tốt đẹp ngoài mong đợi. Cũng không thể ngờ, đôi chân thường xuyên biểu tình này lại có thể cùng mọi người khám phá những điểm tham quan không thể thiếu của tour Campuchia. Chuyện dài chẳng biết khi nào mới kể được đây. Về để làm việc chứ đâu phải để viết bài và up hình!!! Đặt một cục gạch...chờ!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)