Thứ Tư, 22 tháng 2, 2012

Trưa hôm qua, lu bu công việc nên về hơi trễ, gần 12g30. Đường vắng, chạy xe thong thả, bỗng thấy có ai từ đằng sau, lướt qua rất nhanh và lập tức, có cái cảm giác bị chụp vào cổ...biết ngay là bị giật dây chuyền! Vẫn nhìn thấy người lấy, kể cả bảng số xe (dù không tài nào nhớ và biết có nhớ cũng chẳng để làm gì!). Chưa hết bàng hoàng thì người ta đã cao bay xa chạy, xe không đảo, không té và người đi đường không hay biết gì cả. Nhìn thấy cái mặt dây chuyền rớt lại trên đường, còn y nguyên, cầm lại nó trong tay mà vẫn bàng hoàng. Có một chị ngừng lại bên lề, hỏi thăm xem có sao không, dây chuyền có mất không? Một tấm lòng của người Saigon, dễ thương. Về đến nhà, vẫn run, không hiểu vì cớ gì, mất của hay cái gì khác, không biết! Chia tay với một vật yêu quý, sợi dây đã được rất nhiều người khen, rất tự hào vì đây là quà của con dâu tặng. Cả ngày hôm qua và hôm nay nữa, thỉnh thoảng vẫn giật mình! Chỉ một chút bất cẩn: không đeo khẩu trang (loại thường dùng phủ xuống vai nên hết sức an toàn) mà nhận hậu quả tức thì! Sáng qua, Saigon mưa sớm nên khi ra khỏi nhà, đã biết quên nhưng cứ đi vì trời mát! Khi mất thứ gì, lòng cũng xót xa!