Thứ Tư, 11 tháng 7, 2012

Hai ngày nay, tôi cứ bàng hoàng về một điều không muốn tin nhưng vẫn có thật. Ngọc trở bệnh nặng hơn, đây là lần thứ 5, tim ngừng đập và em đã chết lâm sàng. Tối hôm kia, gần 23g, nghe mợ của Ngọc báo tin dữ, tôi gọi đi cho nhiều người. Ai cũng khóa máy vì làm HĐ thi xong, mệt quá, thêm nữa, những qui định nghiêm ngặt về việc sử dụng ĐT khiến mọi người cứ khóa máy cho chắc ăn! Trong đêm, nếu em ra đi, quả thật, một mình tôi, tôi không biết tính làm sao. Nhưng rồi em vẫn gan lì chịu đựng. Buổi trưa, tôi ngồi lại khi mọi người đã đi ăn. Tôi không muốn khóc nhưng nước mắt chảy dài, không sao ngăn lại. Thương mẹ già đang ở trại dưỡng lão ở nhà thờ, hình như không còn trí nhớ, suốt ngày, ngoài việc đọc kinh thì chỉ nói chuyện với những người đã khuất...Sao hôm nọ, tôi không đưa bà đến thăm Ngọc, bây giời thì.... Tôi đến BV vào chiều tối để trao đổi với mợ của Ngọc. Ngọc không nắm được tay tôi nữa, mắt em vô hồn nhưng khi tôi gọi, em vẫn ứa nước mắt. Sao giống khi tôi thăm anh Tri Chính lần cuối cùng... Theo ý kiến của gia đình, chúng tôi sẽ không đưa mẹ vào thăm Ngọc, hai mẹ con sẽ gặp nhau ở Thiên đàng, nơi không có ốm đau, bệnh tật. Đành vậy! Ngọc ơi, cô phải làm gì cho em bây giờ....