Thứ Sáu, 20 tháng 7, 2012
Hai ngày nay không vào net, không dạo xóm mà dạo...bệnh viện. Mọi việc đã ổn, nhưng người đi nuôi bệnh thì thật sự quá đuối. Hôm đi Cafe Văn Khoa về, mắc mưa nên cảm, không uống đủ thuốc vì sợ lừ đừ thì không nuôi bệnh được nên cuối cùng, người bệnh có vẻ khỏe hơn người nuôi! Ho kéo dài, mệt mỏi quá, hôm nay thì đang ở nhà, còn 2 ngày để tiếp tục chiến đấu với những chuyện khác. Không sao, mọi việc rồi sẽ qua, đang tích cực uống thuốc và bị thuốc vật!!!
Thứ Hai, 16 tháng 7, 2012
Sáng hôm nay, lúc 5g30, trường đã tổ chức lễ truy điệu cho Ngọc. Điếu văn được viết khi còn ở BT, lúc đó, không hiểu sao đã rất bình tĩnh để viết lớp lang, thứ tự. Tự nhủ: lúc đọc, phải hết sức bình tĩnh để câu chữ rõ ràng, như vậy, mọi người mới chia sẻ được. Dù vậy, vẫn có nhiều tiếng khóc và người đọc, phải ngừng lại nhiều lần... Đến khi thánh lễ tiến hành, tự nhiên thấy đau bụng như là đau bao tử, vậy mới biết, do sự dằn nén cảm xúc mà cái bao tử lên tiếng! Sau đó, tự hết và cũng đưa em đến nơi an nghỉ. Ngọc ơi, cô ngàn lần xin lỗi em, điều đó, chỉ có em và cô hiểu. Cô vẫn luôn mong muốn điều tốt lành cho em, cô đâu có ngờ.......................... Cũng hôm nay, Kiều Mai (bạn học từ lớp đệ thất trường Trưng Vương) cũng ra đi mãi mãi. Chỉ một sơ xuất mà không giữ được mang sống. Tại Bình Hưng Hòa, tiễn cùng lúc hai người đi xa. Cuộc đời phù du, ngắn ngủi quá! Chiều nay, đi Cafe Văn khoa cùng các bạn, tâm trạng không ổn định.
Thứ Bảy, 14 tháng 7, 2012
Thứ Tư, 11 tháng 7, 2012
Hai ngày nay, tôi cứ bàng hoàng về một điều không muốn tin nhưng vẫn có thật. Ngọc trở bệnh nặng hơn, đây là lần thứ 5, tim ngừng đập và em đã chết lâm sàng. Tối hôm kia, gần 23g, nghe mợ của Ngọc báo tin dữ, tôi gọi đi cho nhiều người. Ai cũng khóa máy vì làm HĐ thi xong, mệt quá, thêm nữa, những qui định nghiêm ngặt về việc sử dụng ĐT khiến mọi người cứ khóa máy cho chắc ăn! Trong đêm, nếu em ra đi, quả thật, một mình tôi, tôi không biết tính làm sao. Nhưng rồi em vẫn gan lì chịu đựng. Buổi trưa, tôi ngồi lại khi mọi người đã đi ăn. Tôi không muốn khóc nhưng nước mắt chảy dài, không sao ngăn lại. Thương mẹ già đang ở trại dưỡng lão ở nhà thờ, hình như không còn trí nhớ, suốt ngày, ngoài việc đọc kinh thì chỉ nói chuyện với những người đã khuất...Sao hôm nọ, tôi không đưa bà đến thăm Ngọc, bây giời thì.... Tôi đến BV vào chiều tối để trao đổi với mợ của Ngọc. Ngọc không nắm được tay tôi nữa, mắt em vô hồn nhưng khi tôi gọi, em vẫn ứa nước mắt. Sao giống khi tôi thăm anh Tri Chính lần cuối cùng... Theo ý kiến của gia đình, chúng tôi sẽ không đưa mẹ vào thăm Ngọc, hai mẹ con sẽ gặp nhau ở Thiên đàng, nơi không có ốm đau, bệnh tật. Đành vậy! Ngọc ơi, cô phải làm gì cho em bây giờ....
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)