Chủ Nhật, 10 tháng 6, 2012

Chiều nay, đến nhà tang lễ LQĐ viếng chị Kiều Thu, người chiến sĩ, người thương binh đã nhiều lần, với chiếc xe đạp, đi Hà Nội viếng Bác. Cách đây hơn 10 năm, tôi đã mời chị về trường trò chuyện với SV, sau đó, cùng đi thăm khu di tích của Bà Nguyễn Thị Định với chị. Trước mắt tôi là di ảnh với nụ cười hồn hậu của chị. Tôi mặc niệm, trong khoảnh khắc ấy, nhớ lại những câu chuyện chị đã kể cho tôi nghe. Chị nói nhiều lần chiếc xe đạp-người đồng hành thân thiết của chị- được đấu giá nhưng chị không chịu bán, rồi có lúc, chị nghĩ lại: hay là bán để lấy tiền làm từ thiện....Chị nói: "Người ta mua giá cao lắm em nên chị cũng phân vân, nhưng chị sợ, nếu chị chết thì không còn ai biết đến chiếc xe nữa". Giờ đây, chiếc xe cùng chiếc gậy, hành trang xuyên Việt của chị vẫn đang cạnh kề bên chị. Chị không có chồng con, một số bạn trẻ mặc áo xanh, để tang cho chị. Một tấm lòng, một nghị lực, một sức mạnh với niềm tin...đã mãi mãi đi xa. Tôi đã ghi vào Sổ tang: "Vĩnh biệt chị. Mong rằng, ở cõi vĩnh hằng, chị vẫn luôn cười rạng rỡ". Chưa có lần nào, tôi đi viếng tang nhanh như vậy, vào, đặt tràng hoa, thắp nhang, ghi Sổ tang và ra về trong vòng 5 phút...Chiều chủ nhật, Saigon dường như thưa vắng. Tôi nhớ chị, những câu chuyện kể không dứt của chị mà mỗi chuyện đều khiến người nghe, có khi cười, khi thì khóc không thành tiếng. Lúc cùng đi Bến Tre, suốt chặng đường đi và về, chị cứ tươi vui như thế, mặc dù, chị đang chống chọi quyết liệt với bệnh ung thư đang đến lúc di căn. Cánh tay đã co giật liên hồi, hầu như không còn cử động được nhưng chị đã dùng một cái khăn rằn, buộc lên cổ để "điều chỉnh" nó (là lời chị nói với chúng tôi như vậy). Chị mãi mãi sẽ không còn phải đau đớn nữa, lòng tôi chùng xuống...Những ngày chị bệnh nặng, tôi biết nhưng không thu xếp để đi thăm chị, dù chị một lần. Ra khỏi nhà tang lễ, tôi khóc, chiều đang tắt với những tia nắng yếu ớt của buổi chiều tháng sáu trời mưa!