Thứ Sáu, 22 tháng 7, 2011

Không biết từ khi nào, khoảng 2-3 tháng gần đây cứ liên tục mất ngủ. Đừng hỏi: vì sao, bởi vì...biết chết liền! Hồi nhỏ sao mà ham ngủ, bà nội phải dặn: "đừng có đứa nào kêu nó, để nó ngủ, chừng nào nó thức, ăn sau, kêu, nó quạu lắm, cũng không chịu ăn uống gì đâu!" Còn bây giờ, mắt cứ mở chong chong, đọc, sợ mỏi mắt, dẹp, mở TV, nghe phim VN tào lao một hồi, vừa thấy cay mắt là tắt nhưng...tỉnh lại và mắt mở tiếp! Tiếng đồng hồ nè, hai con thằn lằn đuổi bắt nè, trắng mắt nghĩa là...trắng lòng bởi vì...nhớ cái gì, nghĩ cái gì, cũng đâu có biết, chỉ khi nào ngồi với máy tính thì mới...tuôn trào, quên thời gian, quên sức khỏe... Những ngày gần đây, hơn 1 tháng có blog Văn Khoa, lúc nào cũng như là hối hả...Bao nhiêu chuyện từ trước đến nay nằm trong góc khuất thì giờ bỗng hiện về, rõ mồn một, có lớp lang, thứ tự. Cứ vậy, rồi muốn viết, muốn chia sẻ nhưng nghĩ lại bỗng...giật mình! Sao nói nhiều vậy, "giành sân" của người khác à? Vòng tay vẫn dang rộng nhưng hình như bạn xa thì nhiều, nhiều thêm, còn bạn gần sao cứ như là xa vời vợi. TN thì cứ mày mò, hướng dẫn, bày chuyện này, chuyện nọ, CM thì cứ miệt mài viết, ai cũng bệnh tật mà sao hăng hái quá vậy? Tối tối lại dạo xóm rồi động viên nhau...mình nghe mình là...chính! Nơi chốn dừng chân nhưng người ta chỉ ghé lại...rồi đi...chưa có chịu dừng... Chắc cũng tại mình. Đêm nay, sau khi kết thúc một ngày làm việc vất vả, nghĩ tiếp cái gì đây?!

Thứ Ba, 19 tháng 7, 2011

Một ngày quá vất vả, nhưng rồi cũng...qua! Đúng là muốn thương cái thân của mình cũng không dễ. Dạy xong, phải chờ lớp học Nhật ký Đặng Thùy Trâm của trường De Anza và Hoa Sen kết thúc để trao giấy chứng nhận, BTC báo 12g30 mà đến lớp, thấy SV mải mê thảo luận, đành chờ! Mọi người đã ăn bánh mì nên tỉnh như không, mình thì đói meo! Xong việc, gần 15g mới ăn trưa! Rồi thì việc tới tấp... Bây giờ không còn ai nhắn tin nhắc uống nước, về ăn trưa rồi nghỉ ngơi...chính vì vậy, càng phải thương mình nhiều hơn nữa. Từ hôm đọc entry của Nhã Thảo, nói về tình yêu, ước mơ...của ngày xưa ấy, bỗng chạnh lòng. Cứ mong được viết một chút về những tình cảm tưởng như là tình yêu, dường như là tình yêu, mà không biết có đúng hay không? Trăn trở thì phải viết và...cuối ngày làm việc hôm nay được kết thúc với entry Những tình yêu Văn Khoa. Nhật ký hành trình 20 năm vẫn...còn đó như một nỗi ám ảnh! Chưa bắt đầu thì bao giờ mới kết thúc đây?! Nhận email của Ngoãn, thêm một người bạn trở về nhà, niềm vui bất chợt nhưng tròn đầy. Ngày hết, nhọc nhưng không nặng!