Thứ Hai, 29 tháng 8, 2011
Hôm nay, thứ hai là ngày đầu tuần, em hứa...cố gắng thương thân nhưng sáng sớm, đã gặp chuyện nặng đầu ở trường. Buổi chiều, gọi anh HĐN, anh nhận ra ngay, lại còn gọi đúng cả họ tên, mừng, vậy là "có vé" rồi, bèn "thỏ thẻ', tụi em đã "lỡ" post bài của anh trước khi được phép. Anh cười khì, còn chỉ mình link để đọc tiếp những bài khác! Thành thật mà nói, đã đọc nhiều bài của anh N, bài nào cũng hay nhưng lại thích được chính tác giả chuyển, không đi lòng vòng, dạo này, mệt mỏi rồi! "Giả bộ" nói cho sang vậy thôi, được phép rồi thì tìm ở đâu có sẽ...chôm! Cứ xem như hôm nay cũng có niềm vui.
Chủ Nhật, 28 tháng 8, 2011
Ngày chủ nhật sắp hết rồi, vẫn quần quật! Rồi bây giờ, nhớ đến thứ hai...sẽ tiếp tục một tuần như mọi tuần, phải "đối phó" nhiều thứ trước khi nghỉ lễ. Hay là đầu năm học mới nghỉ quách cho xong! Mà xong cái gì nhỉ!? Đâu đã hết một cuộc đời? Cuộc đời vẫn đẹp sao, tình yêu vẫn...đục...trong...nước lớn, nước ròng... Có ai nói như mình không? Nhiều lúc, chợt nghĩ hay là mình điên khùng? Hạnh phúc cũng đã mỉm cười với mình, dù gì thì cũng còn hơn khối người khác, vậy mình còn đòi hỏi, yêu cầu gì nữa?! Mình còn không biết mình muốn gì thì đợi chờ gì ở người khác? Ngày lại, ngày qua, vẫn nhớ...một điều gì đó không thể quên, mặc dù vẫn biết...nhớ cũng chẳng để làm gì! Miki thích nói chuyện, nhìn thằn lằn đuổi bắt nhau dưới bóng đèn, tối nào, không thấy thằn lằn, cứ ngước nhìn, tìm kiếm...Không có cũng chẳng biết phải làm sao! Đâu có than thân, trách phận... Làm con nít sướng thiệt!!!! Thôi, bây giờ người lớn đi...ngủ, xem như đang thương mình!
Thứ Tư, 24 tháng 8, 2011
Vừa đi trao nhà nhân ái ở xã Tân Mỹ, huyện Ba Tri (Bến Tre) về. Lần nào trao nhà cũng...ngậm ngùi và nghĩ rằng mọi điều chia sẻ cứ như là...giả dối! Không hiểu vì sao cứ hay nghĩ vậy. Căn nhà vẫn trống trước, hở sau nhưng dĩ nhiên khá hơn nhiều nhiều lần so với cái...(không biết gọi là cái gì) của hai vợ chồng trẻ đang ở mà mình đã thấy khi nhà mới khởi công. SV trong Mùa hè xanh cũng có mặt, thấy bà con thương SV, mình cũng xúc động. Vẫn có "ngọc trong đá" đó thôi! Lên xe ra về mà lòng cứ xốn xang. Hai bên là đồng lúa chín, đang mùa thu hoạch. Về đến Ba Tri, huyện đoàn chờ để mời cơm, vừa xuống xe, bàn chân bị chuột rút, đau, cố gắng kéo mà chân vẫn cong, không dám rên, sợ mọi người rối. Một SV cũ (nay là Phó BT Đoàn trường) liên tục xoa bóp, đi tìm được thau nước nóng cho cô ngâm chân. Nó tỏ vẻ ngạc nhiên, không ngờ cô bây giờ...bệnh tật vậy! Tội nghiệp, hồi nãy vừa gọi xem cô về nhà chưa, chân thế nào...Đó là những ân tình không thể quên! Không ở lại cùng thanh niên được, về trước, quê nội ở đây, chưa làm được gì... Trên đường về trời mưa, hình như có cả nước mắt của mình?! Ngày mai là ngày đầy năm của Miki, lại một ngày tất bật...hơn những ngày khác.
Thứ Hai, 22 tháng 8, 2011
Tối qua, gần 24g mới vào giường, thế là, thao thức, phải hơn 1g sau mới chợp mắt. Ngày nào cũng như vậy chắc không thọ nổi! Tối nay, nhất định kết thúc trước 23g. Công việc cũng tàm tạm, xét được 2/3 hồ sơ học bổng, cũng có những thư tự giới thiệu đọc mà xót xa, chạnh lòng. Còn đó, quá nhiều những số phận. Trời đang mưa, tăm tối, hơi buồn! Phong lan bắt đầu nở rộ, nhìn vui mắt, đã vượt qua số phận của những ngày nắng hạn rồi đó! Người trồng hoa chắc cũng phải vậy thôi!
Chủ Nhật, 21 tháng 8, 2011
Tối qua, không vào nhà vì đi về khuya, dọn dẹp xong chỉ còn nước...đi ngủ. Đang tìm địa điểm để tổ chức sinh nhật 1 tuổi cho Miki. Cả ngày hôm nay, nghiêm túc làm nhiệm vụ oshin, trưa có ngủ được 30p, hạnh phúc rồi! Mới ghé qua nhà GM, xem hình Nơi chốn đi về ở ĐL, ôi, sao mà nhớ! Tối nay, phải làm việc thôi, không còn thời gian để mà hẹn nữa!
Thứ Sáu, 19 tháng 8, 2011
Thứ Năm, 18 tháng 8, 2011
Hôm nay, định không mang laptop về nhà, nhẹ lòng một chút, nhưng rồi cũng...bâng khuâng một chút...Lại mâu thuẫn nữa rồi! Ngày mai, đi TV để họp Phòng, làm sao mà không mang máy được? Tất cả nội dung đã chuẩn bị đang ở...trong máy! Thôi, đúng là số trời, công việc vẫn thành...núi. Hơi mệt, có lẽ do thiếu ngủ, lúc họp, sắp ngủ đến nơi, ngại gì đâu, chẳng lẽ vào blog để cho tỉnh?! Đành phải uống tách cafe sữa thứ hai trong ngày. Tối nay, có khi lại trắng mắt, trắng lòng...Bụng làm dạ chịu... Hôm nay, là ngày 18, đã qua một ngày...làm sao quên? Nhưng nhớ mãi cũng chẳng để làm gì? Biết đâu mình nhầm lẫn một điều gì đó... Phải biết tự an ủi: vết thương nào cũng sẽ lành, vì nếu không, có lẽ mình đã chết chứ làm sao còn than thở...linh tinh thế này?! Đúng là...linh tinh! Thời gian đã qua, cái gì còn thì vẫn cứ ở lại mãi, cái gì mất thì cũng đã...mất tiêu rồi mà! Hãy lắc hai bàn tay (nhẹ nhàng như Miki thường làm) khi nghe người lớn nói: "mất tiêu rồi!". Ừ, đúng là mất tiêu, tỉnh giấc đi CM, đừng mộng mị!
Thứ Hai, 15 tháng 8, 2011
Bây giờ cũng gần nửa đêm, dĩ nhiên SG không thể yên tĩnh như ĐL nhưng từ giờ này mới bắt đầu được...sống với chính mình. Trong khoảnh khắc này, hãy nghĩ mình đang hạnh phúc. Sáng nay, đã bắt đầu làm việc với người hỗ trợ thực hiện phim tài liệu "Hành trình 20 năm", vui, an tâm được một chút vì tuy chỉ là "nghiệp dư" nhưng lại được người chuyên nghiệp khen là "khá chuyên nghiệp". Như vậy, xem như kịch bản đã được đồng ý, những vấn đề kỹ thuật không phải mình làm nên xem như đi được nửa đường rồi! Entry "Những người mẹ" chưa biết khi nào viết tiếp được đây. Cả ngày nay, không viết thêm kịch bản được chút nào, mặc dù ý tưởng thì cứ "lởn vởn", ám ảnh. Làm việc một chút rồi đi ngủ thôi!
Thứ Hai, 8 tháng 8, 2011
Trở lại SG và điên loạn với công việc. Những ngày ở Đà Lạt với nhiều cảm xúc vẫn...tươi nguyên, nhưng chưa được cấp quota để viết. Bây giờ, gần nửa đêm rồi, nếu cách đây 40 năm thì...sẵn sàng múa bút nhưng hiện tại thì...tôi phải thương tôi bằng cách..out! Và...cảm xúc, ở lại thêm với CM, chờ...ngày khác nhé!
Thứ Bảy, 6 tháng 8, 2011
Hồi tối vẫn ngủ sau 24g, cũng có thức vài lần nhưng nói chung là ngủ được. Vậy mà không hiểu tại sao ngày nay uể oải quá, và bây giờ thì buồn ngủ quá rồi! Mệt mỏi, có lẽ vì phải đánh vật cả ngày với Miki, có hai bà ngoại (GM nữa) mà vẫn không xuể! Đà Lạt hôm nay đúng là...Đà Lạt, chút cười, chút khóc...trời hơi buồn! Phải ngủ thôi! Chào tạm biệt đêm tĩnh lặng! Hy vọng lòng mình đêm nay cũng tĩnh lặng và có một giấc ngủ êm đềm trong tiết trời se lạnh này.
Thứ Sáu, 5 tháng 8, 2011
Đêm thứ hai ở Đà Lạt, buổi sáng, trời vẫn nắng đẹp, cả nhà đi vườn hoa, hoa đẹp nhưng không có gì mới! Hơi tiếc cho thành phố hoa này! Tình cờ, biết được nhà chung cư ở đây rất rẻ (dĩ nhiên là so với SG), kể ra, có một căn nhà, mảnh vườn nho nhỏ ở đây cũng hay lắm chứ! Coi chừng "mắc nợ" Đà Lạt như GM! Buổi chiều, làm "vú em" mụ mẫm cả người, nhưng chị Q đến, vui và quá vui! Con gái xong việc về, không giữ trẻ nữa nhé, ba bà già họp chợ đây! GM nói phải chụp, post hình ngay, ngoài vườn tối thui rồi, lại mưa nữa, thôi, chụp trong nhà cho bà con ở SG nôn nao chơi. Gọi ĐT tạm biệt TN, thương cô giáo xứ dừa quá, đừng lo lắng bạn ơi, quán có vắng chứ không đóng cửa đâu mà! Chị Q cho cả nhà thưởng thức món bánh sum vầy, quả là ý nghĩa. Sao gặp chị là lòng mình nhẹ nhàng, bỗng nhớ (lại nhớ) câu thơ của chị NT: "Bão tan rồi, còn lại đám mây giăng"... Cứ vậy đi, ngày mai, hy vọng Đà Lạt vẫn đẹp!
Thứ Năm, 4 tháng 8, 2011
Đêm nay, đang ở nhà GM, đêm tĩnh lặng vô cùng. Đến ĐL, trời nắng ấm, thật may mắn, cũng nhờ vậy, con dốc có vẻ "hiền" hơn. Lần này thấy nhà GM tân trang nhiều, hoa nhiều, rào dậu hẳn hoi, trong nhà cũng nhiều vật dụng hơn. Ăn cơm, ngon, mới ăn chè đậu xanh, nấu đường thốt nốt, cũng ngon luôn! Tưởng tượng những bông hoaxung quanh nhà đang từ từ hé nở để sớm mai, chào ngày mới, thú vị quá! Mimosa...em từ đâu đến...đã thấy cây Mimosa ở cuối sân rồi, ngày mai sẽ có nhiều hình đẹp để...thay avatar, hạnh phúc đó, đơn sơ, gần gũi. Đêm nay, hy vọng là đêm yên bình.
Thứ Ba, 2 tháng 8, 2011
Đã "hành quân" về SG với những mệt mỏi và biết bao điều đáng nhớ. Nhưng lòng cứ nặng trĩu về những tâm tình đã nói với chị NT. Thời gian thì không cấp quota cho việc viết blog, có lẽ vì vậy mà người chông chênh với những đêm dài...trắng mắt, trắng lòng, trắng cả những niềm tin. Hôm nay, chào ngày mới...với những điều có lẽ không mới bởi vẫn còn làm cho lòng ray rứt, không yên... Xin cho tôi một ngày.... Và...hãy tự cho mình cái quyền đó đi!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)