Thứ Hai, 23 tháng 4, 2012

Cũng lâu lâu rồi, xa lạ với blog, cũng chẳng ghi note, ngày nào cũng dạo xóm nhưng chỉ "đi" thăm nhà các bạn vào ban ngày thôi. Không online buổi tối để giấc ngủ được sâu hơn, ngon hơn. Phải chăng mình không còn biết cảm xúc? Năm 2008, tôi đã từng trải qua cảm giác nghe ba bị ung thư, thời gian sống chỉ còn khoảng 3 tháng nữa. Đó là một buổi chiều, tôi hốt hoảng gọi điện thoại cho chị, cho em trai, cả hai đều không có mặt tại VN, vừa nói vừa khóc...Rồi những ngày tiếp sau đó, lúc nào cũng ở trong càm giác chơi vơi, lẽ nào, ba lại ra đi sớm như vậy? Tại sao người đang khỏe mạnh như vậy lại có thể chết được? Rồi bây giờ, lại đến lượt ba chồng...ông lại còn khỏe mạnh hơn ba tôi nữa. Tại sao và...vì sao??? Cầm kết quả CT gần đây nhất với kết luận rõ ràng của BS, suốt một đêm không ngủ, tính sao bây giờ? Chồng cũng trăn trở, hút thuốc nhiều hơn, lặng yên nhiều hơn... Đến BS, được tư vấn: không hóa trị, xạ trị gì nữa, một là...để tự nhiên ra đi (không tránh khỏi đau đớn), hai là dùng loại thuốc mới với chi phí cực kỳ cao mà hiệu quả thì không ai dám đảm bảo... Những ngày sóng gió lại bắt đầu đến!