Thứ Hai, 30 tháng 4, 2012
Đang ở Hà Nội, được về Thủ đô trong dịp lễ thì cũng nên ghi đôi dòng...suy nghĩ, có lẽ không phải là cảm xúc. Đến Hà Nội chiều tối ngày 28-4, nhận xét ban đầu: tài xế lái xe vừa phải, lịch sự cũng vừa phải, không như lần đến cách đây 5 năm. Khách sạn Real ở khu phố cổ Đinh Liệt, nhỏ, ngột ngạt, đường phố như Hội An, tấp nập đến khuya. Ăn 1 tô phở gà, tạm gọi là giải quyết được cái bụng đói (30.000đ), ngạc nhiên vì chỉ thêm 2 cái đùi gà mà được tính 200.000đ! Hỏi lại là bị gắt ngay: "Các bác trong Nam chỉ biết ăn gà công nghiệp nên mới rẻ...". Stop! bắt đầu thấy bị xúc phạm và những ngày tiếp theo cũng là cách nói năng, phục vụ thiếu ân cần như vậy. Chỉ cần nghe giọng miền Nam là chào hàng bằng câu: "Không mặc cả nhé!", thế thì cũng: "Không mua nhé!". Hà Nội nóng quá, có thể vì vậy mà người Hà Nội cũng rất hay "sân si" vô cớ!
Thứ Hai, 23 tháng 4, 2012
Cũng lâu lâu rồi, xa lạ với blog, cũng chẳng ghi note, ngày nào cũng dạo xóm nhưng chỉ "đi" thăm nhà các bạn vào ban ngày thôi. Không online buổi tối để giấc ngủ được sâu hơn, ngon hơn. Phải chăng mình không còn biết cảm xúc? Năm 2008, tôi đã từng trải qua cảm giác nghe ba bị ung thư, thời gian sống chỉ còn khoảng 3 tháng nữa. Đó là một buổi chiều, tôi hốt hoảng gọi điện thoại cho chị, cho em trai, cả hai đều không có mặt tại VN, vừa nói vừa khóc...Rồi những ngày tiếp sau đó, lúc nào cũng ở trong càm giác chơi vơi, lẽ nào, ba lại ra đi sớm như vậy? Tại sao người đang khỏe mạnh như vậy lại có thể chết được? Rồi bây giờ, lại đến lượt ba chồng...ông lại còn khỏe mạnh hơn ba tôi nữa. Tại sao và...vì sao??? Cầm kết quả CT gần đây nhất với kết luận rõ ràng của BS, suốt một đêm không ngủ, tính sao bây giờ? Chồng cũng trăn trở, hút thuốc nhiều hơn, lặng yên nhiều hơn... Đến BS, được tư vấn: không hóa trị, xạ trị gì nữa, một là...để tự nhiên ra đi (không tránh khỏi đau đớn), hai là dùng loại thuốc mới với chi phí cực kỳ cao mà hiệu quả thì không ai dám đảm bảo... Những ngày sóng gió lại bắt đầu đến!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)