Thứ Bảy, 3 tháng 3, 2012
Buổi trưa-Vũng Tàu Đến đây trưa hôm qua, cùng với cả nhà, tắm biển chiều hôm qua, sóng to, gió mạnh...không cảm thấy hứng thú lắm vì trên đường đi, đã hay tin không vui: Ngọc, một đồng nghiệp thân thương, đã có thời gian mấy năm làm việc chung một Khoa, bị tai biến, gần như hôn mê, đang cấp cứu. Tôi nghẹn lời, phản ứng chậm, sắp xếp thế nào đây với vai trò Công đoàn và nhiều cuộc ĐT hỏi ý kiến liên tục.Cám cảnh đơn chiếc của Ngọc, chưa có vợ (dù đã trên 40 tuổi), mẹ già hơn 80, không đi lại được, phải thuê người chăm sóc riêng. Hỗ trợ cho em cách nào? Chiều hôm qua, gửi lời kêu gọi cho toàn trường mà muốn khóc. Thương Ngọc quá, em luôn vui vẻ, thân thiện, gần gũi và hết lòng vì mọi người. Ranh giới giữa sự sống, cái chết, tàn phế và..., với em, sao mà mong manh. Suốt đêm, trằn trọc, không phải để lắng nghe sóng biển mà chính là những con sóng đời...
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
đời người phù du quá phải không chị ? Haizzz
Trả lờiXóaChia sẻ với CM. Thương cho em ấy, và nhất là mẹ em ấy.
Trả lờiXóa!!!
Trả lờiXóaSong doi! Chinh nhung con song doi moi kinh khung!
Minh hieu the nao la su don chiec trong truong hop nay!
QA chia sẻ cùng Cô. Sự đời không thể nói trước được điều gì. Mong thầy ấy sẽ khỏe dần lên vì mẹ già.
Trả lờiXóaĐời người phù du nhưng người đời thì cứ mãi bon chen!
Trả lờiXóaHiện tại, đã thấy khá hơn nhưng máu vẫn chảy bên trong não và BS vẫn nói chưa biết trước điều gì sẽ xảy ra, quá đau lòng khi nghĩ đến bà mẹ già...
Trả lờiXóaCứ ngậm ngùi vì những con sóng đời bủa vây!
Trả lờiXóaCả trường cô, ai cũng mong như vậy nhưng quả thật, không biết làm sao mà nói trước!
Trả lờiXóaBuồn quá hén chị ...Em cũng mới biết có người bạn gặp bệnh nan y ...Buồn ơi là buồn
Trả lờiXóaCuộc sống thật mong manh, em nhớ đến một dạo của những ngày tháng trước đây nhóm VK mình, một chút hy vọng vẫn là hy vọng, mong anh ấy sẽ vượt qua được.
Trả lờiXóaDạo này, hay nghe nhiều chuyện bệnh hoạn ngặt nghèo, đúng là bệnh tật không chừa một ai!
Trả lờiXóaThì cứ cố mà hy vọng thôi em ơi!
Trả lờiXóa